“Vâng, không nghĩ là lại tình cờ gặp được tiền bối Lục ở đây.” Tần Tử Du mỉm cười và nghiêng người, “Vì tình cờ như vậy, nên tiền bối có thể cho chúng tôi quá giang được không? Đã muộn như vậy, rất khó để bắt được taxi. "
Hạ Vân Khanh vội vàng kéo tay áo và cố gắng ngăn Tần Tử Du lại, cô quay lại và nói với Lục Cẩn Niên:" Tiền bối Lục,muộn rồi bọn em cũng không làm phiền anh nữa. Với lại bọn em cũng ở khá xa, vì vậy tốt nhất là nên chờ taxi. "
" Không sao đâu, anh cũng vậy. "Lục Cẩn Niên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Vân Khanh." Và cũng đã muộn như vậy, anh không yên tâm để mọi người bắt taxi. ”
Ánh mắt của anh khiến Hạ Vân Khanh bất giác cúi đầu, khẽ cắn môi.
Hạ Mạnh Tây đột nhiên đi tới ôm lấy chân cô, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, chúng ta phải đợi ở đây bao lâu?” Ngay khi tiểu loli nhỏ vừa mở miệng, Lục Cẩn Niên liền nhận ra Hạ Vân Khanh đang đứng cạnh hai đứa trẻ dễ thương. Nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ khiến sắc mặt anh hơi thay đổi, hồi lâu sau anh cũng chưa hoàn hồn lại.
Hạ Vân Khanh xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Mạnh Tây an ủi vài câu, khi quay lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang nhìn đứa bé nhỏ dưới chân mình, cô cười giải thích: "Tiền bối Lục, đây là con của em. Đây là con gái, kia là con trai của em."
Lục Cẩn Niên mở miệng, khàn giọng hỏi: “Con của em?”
“Đương nhiên.” Hạ Vân Khanh chỉ đơn giản gật đầu.
Sắc mặt của Lục Cẩn Niên hơi thay đổi, nhìn kỹ hai đứa trẻ, nhanh chóng phát hiện ánh mắt của cậu bé khá giống với ánh mắt của một người đàn ông nào đó. Anh ta cười nhạt, "Khanh Khanh, em là ..."
Lần trước cô im lặng bỏ ra nước ngoài rất, lần này khi trở lại, cô lại mang theo đứa con của người đàn ông đó.
Ánh mắt của Lục Cẩn Niên trở nên buồn bã, không hỏi thêm, hắn giúp mở cửa xe, đích thân đưa bọn họ trở về.
Tần Tử Du nhận được một cuộc gọi trên đường và vội vàng xuống xe. Chẳng mấy chốc, trên xe chỉ còn lại cô và Lục Cẩn Niên cùng hai đứa trẻ.
Hạ Vân Khanh và Lục Cẩn Niên đều không nói gì trong suốt quá trình, chỉ có Hạ Mạnh Tây chống cằm nhìn người đàn ông đang lái xe, chỉ nghĩ rằng ông chú này thực sự rất đẹp trai.
Sau khoảng nửa giờ lái xe, cuối cùng xe cũng đến được nơi Hạ Vân Khanh sinh sống.
Lục Cẩn Niên đứng đó nhìn Hạ Vân Khanh dẫn hai đứa con vào nhà với ánh mắt dịu dàng, anh không hề trở về luôn đi mà đi theo ở phía sau.
Chỉ là anh còn chưa lên tiếng, Tiểu Loli đã mở to đôi mắt ngấn nước, giọng như rót mật hỏi: “Chú Lục, chú có muốn làm bố của con không?”
Lục Cẩn Niên sững sờ, và nhanh chóng nhận ra có lẽ là Hạ Vân Khanh hoàn toàn không nói cho Cố Thừa Thần biết về hai đứa trẻ, bọn trẻ cũng không biết Daddy là ai.
"Mẹ nói với con rằng bố đã đi làm xa, nhưng con biết bố nhất định không cần chúng con nữa. Chú Lục, chú có thích mẹ con không? Chứ có muốn mẹ làm cô dâu của chú không?"
Hạ Mạnh Tây kéo tay áo anh và hành động nhẹ nhàng nói "Chú Lục thật đẹp trai và rất quan tâm đến mẹ. Cháu và anh trai rất thích chú Lục. Chú có thể làm bố của chúng con được không?" Lục Cẩn Niên gật đầu với một nụ cười, “Được rồi, chú hứa với con.”
“Thật tuyệt!” Một nụ cười rạng rỡ đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt cô gái nhỏ, cô bé kiễng chân lên mặt anh, hôn anh một cái thật kiêu và vẫy tay chào anh. “Chú Lục, chúc chú ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lục Cẩn Niên nhìn cô gái nhỏ chạy đến bên cạnh Hạ Vân Khanh ánh mắt dần dần tối sầm lại, tuy rằng anh không biết tại sao Hạ Vân Khanh lại giữ bí mật với Cố Thừa Thần, nhưng đây nhất định là cơ hội tốt cho anh ta!
Anh ta sẽ không từ bỏ, cho dù sau này Cố Thừa Thần biết chuyện thì anh ta cũng không lùi bước.