Chương 7

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vệ sinh có động tĩnh, “Làm sao vậy, cửa phòng sao không mở được?”

Cố Thừa Thần cau mày, sức lực trên tay buông lỏng.

Hạ Vân Khanh nhân cơ hội đẩy anh ta ra rồi trực tiếp lao ra cửa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh hãi của người khác, chạy dọc hành lang đến một phòng trống ở tầng một.

Đóng cửa lại, cô dựa vào tấm cửa thở dốc, vươn tay sờ cổ, vẫn còn cảm giác đau rát.

Bộ dáng vừa rồi của Cố Thừa Thần vô cùng kinh hãi, giống như thật muốn gϊếŧ cô vậy!

.......

Bảy giờ tối, trong một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố.

Người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đang ngạc nhiên nhìn cặp trẻ con xinh đẹp như búp bê trước mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn Hạ Vân Khanh hỏi: "Đây ... hai đứa trẻ này thật sự là do cậu sinh ra?

"Cậu thật buồn cười, không phải do mình sinh ra thì sao chúng gọi mình là mẹ?"

Tần Tử Du:" ... "

Năm năm trước, Hạ Vân Khanh ra nước ngoài không nói một lời, cũng không liên lạc với cô ta một lần trong thời gian đó. Năm năm sau, đột nhiên trở về Trung Quốc, thậm chí còn gọi điện rủ cô đi chơi, đồng thời trực tiếp mang hai đứa con trông như búp bê sữa xinh xắn này đến cho cô xem, nói rằng chúng là con của mình.

Với lượng thông tin lớn như vậy, nhất thời cô thật sự không thể tiếp nhận được!

Sau khi chấp nhận sự thật trước mắt, Tần Tử Du đặt cái cốc lên bàn và nghiêm nghị nói: "Cậu mau giải thích mọi chuyện cho mình đi!"

Hạ Vân Khanh cúi đầu nhìn hai cô cậu nhóc bên cạnh mình, nói một vài lời và yêu cầu chúng đến xem buổi biểu diễn. Sau khi hai đứa nhóc đi, cô bình tĩnh kể cho bạn mình nghe mọi chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.

Nghe xong, Tần Tử Du càng ngày càng tức giận, nghiêng người hỏi: “Vậy, hai đứa nhỏ này là con của Cố Thừa Thần?!”

“… Đúng.” Hạ Vân Khanh im lặng một lúc, sau đó gật đầu.

“Cậu thật sự là......” Tâm trạng của Tần Tử Du lúc này giống như núi lửa sắp phun trào, nhưng nghĩ rằng vẫn ở trong nhà hàng, cô kìm nén tính khí mà nghiến răng nghiến lợi, “cậu là đồ ngốc à? Vậy mà còn sinh con của anh ta? Đầu của cậu bị nắp bồn cầu cuốn mất rồi! " Hạ Vân Khanh cảm thấy chua xót: " Mình cũng không thể làm được gì, từ lúc mình phát hiện ra mình đã mang thai thì cũng được hơn ba tháng....... "

Cô không dám nói với Tần Tử Du rằng cô đã mất bao nhiêu can đảm để đưa ra quyết định này,cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi sinh con. Cô lo lắng rằng nếu mình nói ra những điều này, bạn của cô sẽ gϊếŧ Cố Thừa Thần chỉ với một con dao.

“ Được rồi, cậu uống một cốc nước trước đi.” Hạ Vân Khanh cố ý mở đề tài.

Nhưng khuôn mặt của Tần Tử Du vô cùng tức giận liền phớt lờ cô “Tại sao cậu không nói với mình khi đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Cậu có coi mình là bạn không?”

“Mình sợ cậu lo lắng cho mình." Hạ Vân Khanh nhếch mép cười, mắt cô lại sáng lên," Mình cũng luôn nói với Tây Tây về người mẹ đỡ đầu xinh đẹp của con bé, nó rất muốn gặp cậu! Vì vậy, mình mới đưa chúng đến đây để cho cậu xem."

Tần Tử Du "Chậc chậc." Cậu nghĩ mình muốn xem sao? Con của tên cặn bã đó, mình không thích! "

" Đó cũng là con của mình mà. "Hạ Vân Khanh lẩm bẩm, thấy sắc mặt Tần Tử Du không còn tức giận như trước, trong lòng cô cũng yên tâm. Vì vậy liền mỉm cười và nghiêng người, " Du Du, đừng tức giận, cậu thấy tiểu Yến và Tây Tây đáng yêu không? Chúng còn gọi cậu là mẹ đỡ đầu."