Cô vội vàng xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt tất cả những thứ bị đánh rơi trên mặt đất, trong lúc sơ ý nhìn thấy tên trên bệnh án của đối phương, thân thể cô đột nhiên cứng đờ, liền nhìn thấy tờ giấy khám sản khoa bị người ta ấn vào hồ sơ bệnh án.
Trái tim cô dường như bị kim nhọn đâm vào, cơn đau lan tràn đến bất chợt ...
Người đứng đối diện cô ngồi xổm xuống, đôi tay trắng như ngọc nhẹ nhàng cầm hồ sơ bệnh án và phiếu khám thai sản trên mặt đất lên, sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng nhẹ nhàng rơi vào tai cô, cùng với lời xin lỗi. "Tôi xin lỗi, Tôi không cố ý đυ.ng phải cô.”
Hạ Vân Khanh cắn môi, đúng là Tô Mạt!
Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, Tô Mạt càng thêm tươi sáng, cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã và quý phái. Cô ấy nở nụ cười bình tĩnh tự tin trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo khiến trái tim của Hạ Vân Khanh run lên.
"... Không sao, là tôi nên nói lời xin lỗi, tôi vô tình đυ.ng phải cô." Hạ Vân Khanh chóng hoàn hồn, ngay lập tức nhét mọi thứ vào túi xách, "Không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô Tô, thật là vinh hạnh. "
Nghe thấy lời nói này, ánh mắt Tô Mạt liền trở nên phức tạp " Khanh Khanh cô có cần phải xa lạ với tôi như vậy không? "
" Cô Tô, cô thật biết đùa, chúng ta chưa từng quen biết nhau. Có gì khác nhau? " Hạ Vân Khanh mỉm cười, không muốn nhớ lại chuyện quá khứ, “Tôi xin lỗi, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước.”
Nói xong, không đợi Tô Mạt phản ứng, cô đã xách túi bước đi không quan tâm đến biểu hiện của Tô Mạt là gì.
Nhìn thấy Hạ Vân Khanh bước đi, nụ cười trên mặt Tô Mạt cũng dần nguội lạnh. Vừa định bước đi, cô ta vô tình thoáng thấy tập tài liệu đã bị rơi vào trong góc.
Cô ta nhíu mày, cúi người nhặt tài liệu lên, liền nhìn thấy đơn "Thỏa thuận ly hôn".
Sau khi đọc nhanh nội dung tài liệu, khuôn mặt vốn dĩ không mấy vui vẻ của Tô Mạt đột nhiên chùm xuống, những ngón tay mảnh khảnh của cô gần như xé tài liệu ra thành từng mảnh.
Hóa ra họ không hề ly hôn!
Sau khi lấy thuốc xong, Hạ Vân Khanh nhanh chóng quay trở lại tầng một để tìm hai đứa con của mình.
Cô không ngờ từ xa lại có thể nhìn thấy Lục Cẩn Niên, và người đàn ông đứng bên cạnh khiến Hạ Vân Khanh sửng sốt, chỉ cần bóng dáng quen thuộc thôi cũng khiến trái tim cô run lên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp người đó ở đây!
Hạ Mạnh Tây là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Vân Khanh liền phấn khích vẫy tay với cô.
Khi cô đi đến trước mặt Lục Cẩn Niên, Hạ Vân Khanh vẫn chưa tỉnh táo lại hỏi: “Tiền bối Lục, sao anh lại ở đây?” Chẳng lẽ Tần Tử Du đã nói cho anh biết sao?
Người phụ nữ này thật là! Vừa nói sáng nay không có thời gian cùng cô ấy đưa Tây Tây đến bệnh viện, nên quay đầu lại báo tin cho Lục Cẩn Niên!
“Không có chuyện gì, anh chỉ nghĩ đến việc em một mình đưa hai đứa nhỏ đi khám bệnh ở bệnh viện, nên anh đến xem xét.” Lục Cẩn Niên cười nhẹ, không để ý đến người đàn ông đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Nếu Tây Tây không sao, lát nữa đưa em đi ăn tối nhé?" " Chú Lục thật tốt, Tây Tây thích chú Lục nhất. ”
Giọng nói trẻ con vừa cất lên, Hạ Vân Khanh cảm thấy người đàn ông đứng bên cạnh đang lạnh lùng nhìn mình. Cô chịu đựng sự khó chịu quay đầu nhìn một cách máy móc, chỉ thấy Cố Thừa Thần đang nhìn cô với nụ cười nửa miệng, loại ánh mắt này khiến cô rất khó chịu, chỉ có thể nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
“A Thần.”
Lúc này, Tô Mạt đang duyên dáng bước đến, trìu mến nắm tay Cố Thừa Thần, mỉm cười chào hỏi Lục Cẩn Niên như một người bạn cũ, “Tiền bối Lục, đã lâu không gặp nhau.
” Quả thật đã lâu không gặp.” Lục Cẩn Niên vẫn cười, nhưng nụ cười có chút lạnh lùng,“ Nhân tiện, tôi cũng chúc mừng anh sắp đính hôn. ”
Tô Mạt liếc nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, nở nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn tiền bối Lục vào ngày đính hôn, tôi hy vọng cả tiền bối và Khanh Khanh đều có thể đến tham dự."
"Hạ Vân Khanh mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng." Tôi không thích những người không quen biết gọi tôi như vậy."