Chương 7

11.

Tôi rất nhanh đã dời ra ngoài, tạm thời ở khách sạn.

Mấy ngày trôi qua, Lục Kinh Châu không hề đến tìm tôi.

“Hẳn là đã cùng Trần Vi tái hợp lại” Tôi nghĩ

Cuối tuần, mẹ tôi nhắn Wechat, bảo tôi về nhà ở.

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Năm năm trước, tôi đem chứng cứ bố tôi cùng tình nhân của ông ta cho mẹ, bà ôm tôi khóc suốt một đêm rồi quyết định ly hôn.

Không nghĩ tới ông ta lại bị chồng của tình nhân trả thù, đánh đến mức liệt cả hai chân.

Bị ả tình nhân vứt bỏ, ông liền mặt dày quay lại cầu xin mẹ tôi: “Nếu bà cũng không cần ta, chi bằng ta nhảy lầu, tự kết liễu đời mình cho xong.”

Mẹ tôi tính tình nhu nhược, dễ bị mềm lòng, thấy ông ta một khóc hai nháo, đòi treo cổ tự tử nên đành đáp ứng với ông ta là sẽ không ly hôn.

“Kỳ Kỳ, dù sao ông ấy cũng là bố con.”

Nghe vậy, tôi lập tức bật khóc

“Ông ta mà cũng xứng đáng làm bố sao? Từ khi còn nhỏ đã bị ông ta mắng chửi, đánh đập, nói con là đồ khốn nạn, vì con mà ông ta không có con trai. Lúc con bốn tuổi, không phải bà nội và ông ta còn muốn đem con ra sông dìm chết sao?”

“Ngày đó ở nhà hàng, ông ta không chút lưu tình mà hất thẳng cà phê nóng vào mặt con, mẹ chắc chắn rằng ông ta coi con là con gái của mình?”

Mẹ tôi cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ chật vật cùng do dự: “Con còn lành lặn, nhưng cha con lại trở nên thế này"

Tôi nhìn bà ấy mà cảm thấy nực cười, càng thêm ớn lanh.

“Trong cái nhà này, có con thì không có ông ta, còn nếu có ông ta thì đừng hòng có con.”

Ngày ấy khi tôi chuyển ra khỏi nhà là ngày sinh nhật tôi, mẹ tôi nhờ Lục Kinh Châu tới đón tôi.

Bà rụt rè nói với anh ta: “Nhớ đối xử tốt với Kỳ Kỳ.”

Lục Kinh Châu liếc bà một cái: “Tất nhiên, tôi sẽ cho cô ấy một tổ ấm.”

Với giọng điệu có chút tức giận, anh ta thể hiện rõ sự bảo vệ của mình dành cho tôi.

Đêm đó, Lục Kinh Châu nấu cho tôi một bát mì trường thọ.

Nước mắt rơi không ngừng trên mặt tôi, tôi nói: “Bà ấy không cần em nữa"

Qua làn nước mắt, tôi nghe anh ta nói: “Anh cần em"

Khi ấy, tôi ngây thơ tin rằng hắn sẽ thực sự cho tôi một tổ ấm.

Có lẽ do thấy tôi không trả lời tin nhắn nên mẹ tôi trực tiếp gọi đến, trước khi cúp máy có nói: “ … Mẹ đã đuổi Lương Đông đi rồi.”

Lương Đông là bố tôi.

“Mẹ thừa dịp ông ta ngủ, gọi người đến trói lại đưa về quê, chẳng phải mẹ hắn vẫn luôn muốn có một đứa cháu trai sao? Dù gì thì giờ hắn cũng không thể tự lo cho mình được, trông chẳng khác một đứa cháu trai mấy.”

“ … Mẹ vì cái gì mà làm vậy?”

Đầu bên kia im lặng hồi lâu.

“Năm năm qua, con vẫn chưa chịu liên hệ lại với mẹ, ngày lễ và tết không về nhà, ngay cả hôn lễ cũng không mời ta. Kỳ Kỳ, mẹ thực sự rất nhớ con.”

“Hôn lễ ngày đó, mẹ đã có mặt.”

“Lúc con đuổi theo Lục Kinh Châu, mẹ đã đi theo.”

Tôi sững sờ.

Lục Kinh Châu không phát hiện tôi đi sau hắn, mà chính tôi, cũng không biết rằng có người theo sau mình.

“ … Mẹ nhìn thấy tất cả"

“Bọn họ dùng đoạn ghi âm để hại con, thằng khốn kia bỏ con chạy theo người phụ nữ khác rồi huỷ hôn, thậm chí còn hôn ả kia trước mặt con.”

“Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn suy nghĩ xem con có đến tìm mẹ để tâm sự hay không, nhưng con lại tự mình chịu đựng.”

Giọng nói của bà lẫn với tiếng khóc run rẩy: “Con chịu nhiều uỷ khuất như vậy, nhưng một câu một chữ cũng không nói ra.”

“Sau đó, mẹ đau buồn phát hiện ra con đã trở nên như vậy từ khi còn nhỏ, trong khi những đứa trẻ khác có thể nũng nịu trong vòng tay mẹ mình thì con lại phải một mình chịu đựng mọi thứ.”

“Mẹ thật sự là một người mẹ thất bại"

“Mẹ không mong con tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ mong rằng con hãy tin tưởng mẹ một lần nữa, hãy mở lòng mình mà tâm sự với mẹ được không?”