“Nhi heo, dậy mau” Nam vừa kéo chăn ra khỏi người nó vừa gọi lớn
“Cho con ngủ tí nữa đi mà mẹ” Nhi ngáp ngủ nói rồi ngủ tiếp
“Mẹ nào ở đây. Dậy mau nếu cậu không muốn bị muộn học” Nam vỗ vỗ má Nhi nói. Nhi nghe đến từ “muộn học” lập tức bật dậy
“Mấy giờ rồi?” Nhi nhìn Nam đang đứng khoanh tay trước ngực hỏi
“Chịu dậy rồi hả. 6h25” Nam nói, nhìn đồng hồ
“Mới 6h25 mà, sớm thế” Nhi đứng dậy lết xác vào phòng tắm. Nam cũng đi về phòng thay đồng phục. Nhi ra khỏi phòng tắm, mở tủ lấy bộ đồng phục trong miệng cứ than ngắn than dài, nào là “Dậy sớm chi không biết”, rồi còn “Hôm nay lại phải mặc đồng phục”, rồi còn “Cái tên chết bầm ấy, không thể để mình ngủ thêm 1 lát nữa sao”, vân vân....mây mây. Thay đồ xong nó lấy cặp đi xuống nhà, ra đến cửa thì tiếng chuông điện thoại của Nhi vang lên
“Alo, tao nghe nè” Nhi cầm điện thoại lên nghe
“Hôm nay mày đi với Nam hả?” Tiếng Mai vang lên trong điện thoại
“Ukm, tao đi vơi Nam, mày không cần qua đón đâu” Nhi vừa xỏ giày vừa nói
“Ukm” Mai đáp nhẹ, Nhi định tắt máy thì nhớ ra gì đó, nói tiếp
“À, hôm nay sẽ có chuyện vui cho mày đấy” Nhi đứng dậy sau khi xỏ giày xong
“Chuyện gì?” Mai hớn hở nó trong điện thoại
“Nhi cậu nhanh lên, không là lết bộ đấy” Nam thấy Nhi vẫn còn đứng nấu cháo điện thoại thù gọi
“Biết rồi” Nhi trả lời Nam rồi nói với Mai “Lên trường mày ẽ biết. Tao đi đã” Nhi nói rồi tắt máy chạy nhanh lên xe. Đến trường, Nhi với Nam vừa bước xuống xe thì mọi người trong trường liền bàn tán
“Sao họ lại đi cùng nhau?” Học sinh nữ 1
“Không phỉa chứ” Học sinh nữ 2
“Con vịt ấy mà đòi đi với anh Nam á” Học sinh nữ 3
“2 người họ đẹp đôi thật” Học sinh nam 1
“Họ chắc chắn sinh ra là để cho nhau” Học sinh nam 2
“Mấy ông nghĩ sao vậy?” Học sinh nữ 2
“Bộ mấy ông chưa nghe câu “ngọn cỏ ven đường làm sao với được tới mây” à” Học sinh nữ 1
“Mà con bé đi cùng Nam là ngọn cỏ ven đường, còn Nam chính là mây đấy” Học sinh nữ 3
“Ôi thôi, cho con xin mấy mẹ, mấy mẹ nhìn lại mình đi” Học sinh nam 3
“Mấy mẹ mới là ngọn cỏ ven đường, còn Nam với cô gái kia mới là mây” Học sinh nam 2
“ÔI giời, kệ mấy bã đi, ghen ăn tức ở với người ta nên như vậy đấy” Học sinh nam 1. Tức thì liền có 1 cuộc rượt đuổi quanh trường do các học sinh trình diễn. Nhi nghe xong đoạn đối thoại không hiểu mô tê gì, quay qua hỏi Nam
“Sao tôi đi với cậu mọi người lại bàn tán xôn xao thế nhỉ?”
“Tại tôi là hotboy của trường” Nam thản nhiên nói
“Ọe, cậu mà là hotboy á. Mặt nhìn như mặt thớt ấy mà hotboy” Nhi liếc mắt sang Nam nói “Nhưng mà nếu vậy thì mắc gì mọi người lại bàn tán như vậy cơ chứ?”
“Tại tôi chưa bào giừ đi với con gái” Nam nói 1 câu làm nó ngạc nhiên, chưa bao giờ đi với con gái, đùa à, cậu ta là hotboy mà chưa bao giờ đi với con gái
“Vậy thì tôi là người đầu tiên xui xẻo phải đi với cậu à” Nhi lấy tay chỉ mặt mình hỏi Nam. Nam nghe vậy thì cái mặt thộn ra
“Gì mà xui xẻo, đi với tôi là 1 diễm phúc lớn lắm đấy”
“Diễm phúc lớn á? Thôi, tôi xin nhường cái diễm phúc ấy lại cho các bạn nữ mặt phấn chứ tôi đây không dám nhận cái diễm phúc đó” Nhi phẩy tay không cần nói
“Tại sao lại không cần?” Nam hỏi
“Cậu nghĩ xem” Nhi úp úp mở mở nhìn Nam
“Lại bắt tôi tự nghĩ” Nam nhăn mặt nói
“Ủa, tôi tưởng cậu thông minh lắm mà, sao lại nghĩ không ra” Nhi nghiêng đầu qua 1 bên nhìn Nam nói
“Thì cũng phải tùy chuyện chứ” Nam nói
“Vậy thì cậu nghĩ tiếp đi ha, tôi lên lớp trước” Nhi nói rồi chạy lên cầu thang lên lớp
“Này, chờ tôi với” Nam gọi với theo, chạy đằng sau Nhi. 2 đứa chạy vào lớp, Quỳnh thấy Nam vừa vào lớp thì dơ tay chào
“Hello Nam, hôm nay sao Nam đi muộn thế?” Rồi nhìn sang Nhi, liếc mắt nói “Hay là tại con nhỏ này đeo bám Nam nên Nam mới đi muộn”
“Tôi đâu có đeo bám cậu ấy, là cậu ấy đeo bám tôi mà” Nhi đứng khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Nam “Chứ tôi nào dám tranh hoàng tử của cậu” Nhi nói rồi đi đến chỗ của mình
“Này chờ tôi với” Nam lơ Quỳnh đi chạy đến khoác vai Nhi đi về chỗ, bỏ lại Quỳnh ôm cục tức to đùng. Nhi vừa về chỗ thì nhìn sang cánh tay đang vắt vẻo trên vai mình
“Bỏ tay ra” Lời nói luôn đi kèm với hành động, vừa nói Nhi vừa gỡ tay Nam ra. Gỡ được của nợ xuống rồi, Nhi qua bàn Mai ngồi tám chuyện. Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Nguyệt bước vào, cả lớp ngơ ngác, lớp trưởng đứng lên hỏi
“Cô ơi, tiết đầu là tiết Văn mà cô”
“Có học sinh mới” Cô nói nhìn ra cửa “2 em vào đi”, 2 bạn học sinh từ ngoài bước vào, cả lớp bắt đầu nhao nhao lên, Mai với Việt thì ngạc nhiên chỉ có Nhi và Mai đã biết trước chuyện nên vô cùng bình thản ngồi cười với 2 học sinh mới
“2 em giới thiệu đi” Tiếng cô Nguyệt vang lên, cả lớp đang nhao nhao liền im lặng
“Mình là Hàn Thủy, mong các bạn giúp đỡ” Thủy giới thiệu xong rồi cười 1 cái làm con trai dưới lớp nước dãi nhỏ dòng dòng
“Còn mình là Nguyễn Anh Duy, mong được các bạn giúp đỡ” Duy nói xong cũng cười, các bạn nữ dưới lớp đỏ mặt tập thể, tức thì hông eo Duy bị véo mạnh 1 cái, Thủy trừng mắt cảnh cáo làm Duy đổ mồ hôi hột
“Bàn cuối tổ 1 trống, 2 em ngồi ở đó” Cô Nguyệt nói chỉ tay về phía bàn cuối lớp, 2 đứa đi xuống chỗ ngồ của mình
“Ukm, còn 10 phút nữa, các em tự sinh hoạt tiếp đi” Cô nói rồi đi ra ngoài. Cô vừa khuất sau cánh cửa Nhi với Mai đã chạy sang chỗ Thủy, Mai lấy tay đẩy đầu Thủy
“Cái con nhỏ này, mày về mà khồng nói tao 1 tiếng” Mai nói, Thủy ôm đầu, Duy ngồi cạnh lấy tay xoa đầu Thủy xuýt xoa
“Mày không biết đâu, nó về mà nó đi với bạn trai nó không thèm goi cho mình 1 cuộc điện thoại, tội này rất đáng chết” Nhi khoanh tay trước ngực nói, Mai nghe Nhi xong quay qua cốc đầu Thủy 1 cái, rồi chỉ tay vào Duy
“Cậu chắc là bạn của Nam với Việt nhỉ” Duy gật đầu cái rụp, ngay sau đó là 1 cuốn sách đáp xuống đầu cậu
“Thằng chó, mày về mà không thèm gọi cho tao 1 cuộc điện thoại” Việt ở đằng sau nghiến răng nói
“Tao xin lỗi” Duy chắp tay trước mặt nói. Cả lớp ngồi nhìn, mắt chữ A, miệng chữ O, tiếng chuông vào tiết vang lên cứu Duy với Thủy. Mai, Nhi, Việt đi về chỗ và vô tiết học. 2 tiết học trôi qua nhanh chóng, Mai và Thủy qua kéo Nhi đi xuống căng-tin, Việt với Nam đi đằng sau, Thủy với Duy khoác vai nhau vừa đi vừa nói. Việt nhớ lại những lần xuống căng-tin vào giờ ra chơi toàn bị mấy học sinh nữ bu lại, nghĩ tới Việt nổi da gà kéo Mai lùi lại đằng sau
“Cai gì vậy, thả tôi ra” Mai bị kéo ngược lại đằng sau bất ngờ quá ngã vào lòng Việt, 2 người thoáng đỏ mặt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại
“Cậu giúp tôi được không?” Việt làm ánh mắt cầu cứu nhìn Mai
“Việc gì?” Mai đứng thẳng lại nhìn Việt
“Xuống căng-tin đông lắm, thế nào tôi cũng bị bu lại” Việt nhìn Mai nói
“Thế thì cần tôi giúp cái gì” Mai vừa dứt lời thì Việt kéo lại khoác vai đi “Coi như cậu nợ tôi” Mai chỉ mặt Việt, Việt gật gật đầu. Nam nhìn tằng bạn mình mà lắc đầu, Nhi từ đâu đi tới
“Con bạn tôi có người bảo vệ cho nó rồi” Nhìn Mai với Việt khoác vai nhau đi trước mặt nói
“Thằng Việt thích bạn cậu thật rồi. Có người trừng trị được nó rồi” Nam nói rồi thản nhiên khoác vai Nhi, thấy vai mình nặng nặng nó nhìn qua
“Bỏ tay ra” Nhi gằn từng chữ
“Thôi mà, dù sao tôi cũng là “chồng” chưa cưới của cậu nên khoác vai cậu là chuyện bình thường mà” Nam vẫn khoác vai Nhi vừa đi vừa nói. Nhi ghét nhất là cái lí do này nhưng cũng đành chịu vậy, nó thử phản bác đi ba mẹ ns không chặt đầu nó mới là lạ. Thấy Nhi không nói gì nữa, Nam thấy vui trong lòng. Ở căng-tin đang có 3 cặp đôi làm cả căng-tin mới vài phút trước đang còn ồn ào mà bây giờ đã im lặng không 1 tiếng nói. Mọi người ngơ ngác nhìn 6 người vừa từ căng-tin bước vào, 2 cô gái đi bên cạnh hotboy của họ là ai vậy, lại còn 2 con người lạ hoắc đằng sau nữa... Nhưng chỉ vài phút sau, căng-tin lại trở về trạng thái ban đầu vì sự chú ý của họ đã rời khỏi căng-tin từ khi nào. Nhi ngơ ngác, tại sao lúc nãy cả căng-tin lị im phăng phắc thế nhỉ, chả lẽ tụi nó lại sắp có người tới gặ rồi sao, nhận thấy sự tò mò của cô gái đi bên cạnh mình, giọng nói của Nam nhẹ nhàng vang lên
“Thứ nhất, đây là lần thứ 2 tôi xuống căng-tin, thứ 2 đây là lần đầu tiên tôi khoác vai 1 cô gái như cậu. Còn ý nghĩ sắp có người đến tìm cậu thì cậu gạt bỏ đi, không ai đến tìm cậu đâu, từ nay ai thấy cậu là sẽ tránh cậu chứ không dám làm gì đâu” Nam giải đáp hết thắc mắc trong đầu Nhi
“Cậu đọc được suy nghĩ của người khác à?” Nhi ngạc nhiên nói, làm sao hắn lại ó thể biết mình đang nghĩ cái gì cơ chứ
“Mặt cậu hiện lên chữ tò mò về chuyện lúc nãy nên tôi mới nghĩ ra được điều cậu đang nghĩ, tôi thông minh lắm mà” Nam tự tin nói
“Tôi thật được mở rộng tầm mắt nha” Nhi chép miệng nói. Vào đến lớp, Quỳnh thấy Nam khoác vai Nhi thì khó chịu, chạy lại đẩy 2 người ra
“Nam, sao cậu khoác vai nó” Quỳnh vừa đẩy 2 người ra vừa nói, Nhi bị đẩy đột ngột nên té xuống, Nhi kêu lên 1 tiếng Nam chạy lại đỡ Nhi đứng dậy
“Không sao chứ?” Nam lo lắng nhìn Nhi
“Không sao đâu, té nhẹ thôi mà” Nhi nói rồi cười 1 cái trấn an Nam. Nam nghe Nhi nói vậy thì cũng yên tâm phần nào, quay qua Quỳnh không nhanh không chậm nói
“Cậu hãy tập hài lòng với những thứ mình đang có, học cách từ bỏ những thứ trời không cho đi. Và tình cảm của tôi chính là 1 thứ không bao giờ trời ban cho cậu nên từ bỏ đi” Nam nói rồi đỡ Nhi về chỗ, trước khi về chỗ Nam nói tiếp
“Nếu cậu còn làm Nhi đau thì cho dù có phải đánh con gái tôi cũng sẽ đánh” Bước đi cùng Nhi, để lại Quỳnh đứng như trời chồng, Mai với Thủy cũng đã chứng kiến mọi việc, Mai quay qua nói với Thủy
“Thế giới loài người phong phú thật, có những con thú mang gương mặt của người kìa mày” Mai nói bằng âm lượng lớn để mọi ngừi có thể nghe được, Thủy, Việt, Duy nghe Mai nói vậy thì nhịn cười, chửi độc thiệt. Thủy ghé sát vào tai Quỳnh nói
“Cậu đừng hòng đυ.ng vào Nhi. 1 khi đã đυ.ng vào nó rồi, không chỉ Nam mà bọn tôi có thể cho cậu sống không bằng chết đấy” Thủy ghé tai nói xong thì đứng thẳng người lên, cùng 3 người còn lại chuẩn bị về chỗ thì nghe Quỳnh hét lên
“Tại sao, con Nhi là gì mà ai cũng bao che cho nó” Thủy với Mai dừng bước, tụi nó có thể vì Nhi mà làm tất cả cho dù có phải đánh người, Mai lùi lại đứng trước mặt Thủy nói
“Tại vì Nhi tốt hơn cậu gấp bội lần” Mai nói rồi đi 1 mạch về chỗ của mình. Quỳnh đứng chôn chân tại chỗ mãi đến khi có tiếng chuông vào lớp reo lên nó mới đi về chỗ. 2 tiết học sau cũng nhanh chóng kết thúc, Nhi đang xếp sách vở vào cặp thì nghe giọng Thủy nói to
“Đang còn sớm đi chơi không?” Thủy nhìn Mai với Nhi nói, Nhi đang sách vở cũng ngẩng đầu lên, như nhớ ra cái gì Nhi nhìn sang Nam, nếu nó đi chơi thì ai chở nó về
“Nhưng mà tao đi chơi thì xíu ai đưa tao về nhà Nam?” Nhi ngơ ngác hỏi, Nam hơi cười khi nghe câu hỏi của Nhi, lác lắc đầu “cậu ấy là ngốc thật hay giả ngốc vậy trời” Nam nghĩ
“Trời ơi, cô ngốc của tôi ơi” Mai nhìn Nhi đang ngơ ngác nói “Bây giờ mày đi thì xíu nữa bọn tao trở mày về mà, với lại xíu nữa Nam cũng đi mà” Mai nhìn Nhi nói thở dài 1 cái, từ bao gờ mà nó lại ngốc như thế
“Ờ ha, tao quên” Nhi gãi gãi đầu nói, tại sao mình có thể quên được điều này nhỉ, cả bọn nhìn Nhi chỉ biết cười. Mọi người đi ra nhà xe và ngồi theo cặp, Nhi với Nam 1 xe, Mai với Việt 1 xe và Thủy với Duy đi 1 xe. Họ nối đuôi nhà ra 1 quán ăn vặt, 6 người đi vào mọi người trong quán liền dành sự chú ý của mình cho họ. 6 người thản nhiên bước qua ánh mắt của mọi người xung quanh vì đã qua quen với sự đón tiếp này rồi. Đi đến 1 cái bàn ở trong góc có cửa sổ, gió từ ngoài thổi lùa vào, cả đám ngồi xuống nói cười. 1 chị gái đi qua bàn tụi nó mỉm cười lịch sự nói
“Xin chào, mời các bạn gọi món” Chị gái ấy nói rồi đưa cho Nhi 1 quyển menu
“Bọn mày gọi món đi” Nhi cầm quyển sôr đưa qua cho Mai với Thủy ngòi cạnh
“Ok, cứ để bọn tao lo” Mai cầm lấy sổ rồi quay qua với Thủy gọi món. Giọng Thủy cất lên
“Chị cho tụi em 5 li trà sữa, 1 li trà đào, 6 bánh matcha,... Vậy thôi ạ” Chị phục vụ theo lời của Thủy mà vội vàng ghi lại, ghi xong chỉ mỉm cười cúi gập người 90 độ
“Các em ngồi chờ 1tí nha” Nói rồi chị quay người bước đi. Nam với Việt thì há hốc miệng
“Gọi gì gọi lắm vậy, ăn không hết rồi sao?” Nam nhìn Thủy vừa gọi món xong ngòi chống cằm
“Mày yên tâm đi, cứ để cho Thủy với Mai xử hết cho” Duy thản nhiên nói với Nam rồi quay qua Thủy tiếp tục cuộc nói chuyện
“Đúng đó, cậu yên tâm. Có Mai với Thủy ở đây thì việc đó không là vấn đề” Nhi vừa nói vừa cầm điện thoại lướt lướt
“2 cậu có phải con gái không vậy?” Việt tròn mắt nhìn 2 con người lúc nãy vừa gọi món , Mai nhìn Việt
“Cậu có muốn kiểm tra không?” Mai nói như vậy, Việt nghe đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, cả bọn lăn ra cười. Vài phút sau đồ ăn được mang ra, Nam cầm li trà đào lên đưa cho Thủy
“Cậu uống trà đào đúng không?” Thủy nhận lấy li trà đào lắc đầu
“Không phải tôi, cái này của Nhi, nó không thích trà sữa” Thủy nó rồi chuyển trà đào trong tay qua cho Nhi “Của mày nè”
“Cảm ơn” Nhi nhận lấy cười. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện lâu lâu lại cười lên 1 tràng. Ăn uống no say, Việt chạy ra tính tiền rồi cùng mọi người ra xe đi về. Nam với Nhi đi 1 xe, không gian trong xe im lặng chỉ có tiếng gió lùa từ ngoài cửa sổ vào, Nam lên tiếng phá tan không khí im lặng
“Tại sao cậu lại không thích trà sữa?” Nhi đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nghe Nam hỏi thì quay qua nghĩ 1 lúc mới trả lời
“Tôi không thích trà sữa vì 1 người tôi rất quý cũng không thích trà sữa” Nhi nói rồi cười mỉm 1 cái
“Người cậu quý, ai vậy?” Nam đang lái xe hỏi
“Người đó là 1 người chị của tôi” Nhi nói rồi nhớ lại người đó, cũng 4 năm rồi nó chưa gặp lại người đó
“Vậy bây giờ cô gái đó đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết. Bọn tôi chưa gặp lại nhau từ lúc tôi đi du học đến giờ” Nhi ngừng 1 lúc quay qua Nam nó tiếp “Mà cậu điều tra tôi hơi nhiều rồi đấy”. Nam nghe vậy mới biết hình như mình hỏi hơi nhiều, khẽ nói
“Tôi xin lỗi” Nhi không tra lời chỉ khẽ lắc đầu, nhìn Nhi bây giờ yên tĩnh, mặt có chút nét buồn thật không giống với Nhi mọi ngày 1 tí nào. 2 người ứ thế mà không nói gì đến lúc về nhà, trước khi xuống xe Nhi nói
“Từ giờ đến tối đừng ai làm phiền tôi, hôm nay cậu nấu nha” Nhi nói rồi đi thẳng vào nhà, để lại Nam vẫn còn ngồi trong xe. Nhi bước vào phòng, đi thay đồ rồi bấm 1 dãy số trong điện thoại, “tút, tút, tút”
“Alo” 1 giọng đàn ông vang lên trong điện thoại
“Là cháu. Chú giúp cháu tìm toàn bộ thông tin về cô gái Võ Thị An Hiền, 30 phút sau phải có kết quả”
“Tôi biết rồi, thưa tiểu thư” Chờ người ở đầu dây bên kia nói xong Nhi mới tắt máy, cầm 1 quyển sách rồi leo lên giường đọc. 30 phút sau tiếng điện thoiaj của nó vang lên
“Alo” Nhi cầm máy lên nhẹ giọng nói
“Tiểu thư, toàn bộ thông tin của cô gái đó tôi đã gửi vào mail của tiểu thư rồi ạ” Tiếng người đàn ông lúc nãy vang lên trong điện thoại
“Tốt” Nhi nói rồi tắt máy. Đi qua bàn học lấy máy tính qua phía giường, kê 1 chiếc gối ngồi tựa vào thành giường. Khởi động máy tính Nhi vào mail, đập vào mắt Nhi là hình ảnh 1 cô gái, Nhi khẽ mỉm cười
“Chị Hiền, lâu lắm rồi em chưa gặp chị rồi đấy” Nhìn gương mặt quen thuộc trong bức ảnh, Nhi nói rồi nhấp chuột đọc toàn bộ thông tin của cô gái đó. Nhi hơi nhếch môi cười
“Xa tận trời trời mà gần ngay trước mắt”
____________________________________________________-
Nếu có dở quá thì mọi người góp ý cho mình nha. Thanks