Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Chưa Cưới, Anh Tên Gì Nhỉ?!

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau, Nhi vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của hơn chục cái báo thức mới có thể dậy sớm được. Lết xác vào nhà tắm làm VSCN, nó bước ra mở tủ lấy đồ, tay sờ vào bộ đồng phục định lấy ra thì Nhi reo lên

“A, hôm nay được mặc tự do” Nói rồi Nhi với lấy áo sơ mi kiểu trắng, quần tây đen làm nổi bật đôi chân dài của nhỏ. Đứng trước gương, Nhi gật đầu hài lòng rồi bước xuống nhà. Vừa bước ra đến cửa thì điện thoại rung lên

“Alo, mày xong chưa, tao qua đón” Tiếng Mai vang lên trong điện thoại

“Tao xong rồi nè. Mày qua đi là vừa” Nhi nhanh nhảu đáp lại

“Ok, chờ tao 1 tí” Nói rồi Mai tắt máy. Khoảng 5 phút sau thì Mai đến. Bước vô nhà thấy Nhi đang ngồi với mẹ nó, Mai nhìn mẹ Nhi rồi lên tiếng

“Cháu chào cô ạ!” Rồi nhìn qua Mai “Đi học thôi, trễ bây giờ”

Nhi đứng dậy, 2 đứa chuẩn bị đi thì mẹ Nhi gọi với lại

“2 đứa ăn sáng đã rồi đi”

“Dạ thôi mẹ ạ, bọn con lên trường rồi ăn cũng được” Nhi nhìn mẹ mình đáp

“Ukm, vậy thôi, 2 đứa đi đi” Mẹ Nhi nghe thấy vậy thì ũng chỉ cười

“Thưa mẹ/cô, con đi học” Nhi và Mai đồng thanh. 2 đứa ra xe Mai, Nhi leo lên ghế phụ ngồi thì Mai nói

“Ơ kìa, mày lái đi”

“Không đâu, hôm nay mày lái đi” Nhi nói rồi quay qua cười. Mai cũng chỉ biết cười trù leo lên ghế lái. 2 đứa ngồi trong xe nói ríu rít cho đến khi đến trường. Cất xe, Nhi với Mai khoác vai nhau lên lớp, vừa đi vừa nói cười vui vẻ mặc cho xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía tụi nó. Bước vào lớp thấy Nam với Việt đã đến rồi, Mai quay qua Nhi nói

“Ây mày, 2 tên kia đến sớm dữ vậy”

“Tất nhiên rồi, người ta là hội trưởng hội học sinh mà, phải gương mẫu tí chứ” Nhi nói rồi nhìn bọn hắn cười

Về chỗ của mình, cất cặp rồi nhìn Mai nói

“Đi căng-tin không mày?” Nhi hỏi

“Có chứ. Đi thôi” Mai cười đáp, chợt ánh mắt nhỏ dừng lại ở Việt, Mai cười nói

“Việt này, cậu có muốn cùng tụi mình xuống căng-tin 1 lần nữa không” Nhi nghe Mai hỏi Việt như vậy thì chỉ biết cười lắc đầu, cái căng-tin đông như vậy, cậu ta chả ngán tận cổ rồi ấy chứ. Việt nhìn Mai gật đầu cái rụp

“Đi đi, buổi sang chắc không đông như giờ ra chơi đâu” Việt nói xong thì cùng Nhi với Mai bước đi. Đi chưa được 2 bước đã bị gọi lại

“Linh Nhi, mua đồ ăn sáng cho tôi” Nam gọi Nhi lại

“Ơ, tôi nhớ là hôm qua là lần cuối cùng tôi mua đồ cho cậu mà” Nhi quay lại nhăn mặt nói

“Đó là lần cuối mua nước chứ đâu phải mua đồ ăn” Nam thản nhiên cãi lại

“Sao cậu không nhờ Việt hoặc là tự lết xác xuống căng-tin mà mua đi, lại nhờ tôi” Nhi vẫn 1 mực không chịu đi

“Tôi thích nhờ nhờ cậu mua đấy, rồi sao?” Nam vẫn cố gắng ép Nhi bằng được. Nhi đang định nói gì đó thì trong đầu cô xuất hiện 1 ý tưởng. Khóe môi Nhi nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch, Mai nhìn thấy nụ cười đó của Nhi chỉ khẽ lắc đầu thương cảm cho anh chàng xấu số, ai kêu hôm qua hành nó qua làm chi

“Được thôi, tôi sẽ mua, cậu chờ 1 tí đi” Nhi nhẹ nhàng nói, còn Nam thì gật đầu mãn nguyện. 3 người vừa khuất sau cửa lớp thì Mai đã hỏi Nhi

“Mày lại định làm gì Nam đấy?”

“Xíu nữa mày sẽ biết” Nhi cười gian tà. Việt nhìn thấy nụ cười của Nhi hơi rùng mình. Xuống căng-tin, đúng như Việt nói, mới sáng sớm nên không đông người như giờ ra chơi. Đi mua đồ xong, Nhi bước đến 1 cái bàn, cầm lên 1 chai tương ớt và xịt vào cái bánh mì kẹp mà nó mua cho bạn cùng bàn

“Lần này cậu chết chắc” Nhi cười hà hà rồi bước đi cùng Mai với Việt lên lớp

Nhi về chỗ của mình, đưa bánh mì cho Nam

“Bánh mì của cậu” Nam nhận lấy, miệng nói “Cảm ơn”. Nam đưa bánh mì lên miệng, Nhi, Mai và Việt ngồi nhìn, đến khi Nam đã ngoạm 1 miếng vào miệng thì cả đám ngồi cười. Nam bị cay quá, mặt đỏ lè nhăn như khỉ, quay qua hỏi Nhi

“Cậu cho gì vào vậy hả?” giọng Nam đã khàn đi vì cay

“Tôi chỉ lỡ tay cho hơi nhiều tương ớt thôi. Hahahaha…” Nhi không nhịn được cười mà bật cười thành 1 tràng dài

“Cậu…” Nam tức không nói lên lời. Nhi thôi không cười nữa, lấy chai nước còn lạnh đưa cho Nam

“Này uống đi” Nhi đưa chai nước cho Nam, mặc dù chơi như vậy nhưng nó vẫn tốt bụng mua sẵn nước cho người bị mình hại. Nam cầm lấy chai nước tu 1 hơi đi gần hết chai, cảm thấy cổ họng đã dịu đi thì quay sang Nhi nói

“Cậu nhớ đấy, thù này tôi không trả thì tôi không phải Lâm Nhật Nam”

“Để coi đã. Hahahahaha…” Nhi nói rồi tuôn 1 tràng cười. Đến khi có cô bước vào lớp nó mới ngưng cười

4 tiết học trôi qua êm đềm. Giờ ra về, Nhi vẫn thong thả cất sách vở vào cặp, Mai đã đứng ở cạnh bàn Nhi từ bao giờ. Mai nhìn Việt với Nam nói

“2 cậu vẫn ở lại đi kiểm tra à?”

“Ukm, hội học sinh khổ vậy đấy” Việt nói

“Vậy thôi, bọn tôi về trước” Mai nói rồi kéo tay Nhi bước đi. Gần ra đến cửa thì nghe tiếng Nam nói

“À, chiều nay học thể dục đấy. 2 cậu nhớ đi học”

“Biết rồi” Nhi với Mai đồng thanh rồi bước ra khỏi cửa lớp. Nam nhìn theo Nhi, không tự chủ được khóe miệng khẽ nhếch lên cười. Việt thấy vậy thì vỗ vai Nam hỏi

“Này yêu rồi à”

“Mày điên à” Nam nói rồi đập 1 cái vào lưng Việt đau điếng

“A, đau. Không yêu sao nhìn người ta rồi cười vậy” Việt vẫn không chịu thua, cố gặng hỏi bằng được

“Tao đã bảo là không phải rồi mà” Nam hét lên rồi xách cặp bước đi

“Ơ cái thằng này, không phải thì thôi chứ làm gì mà gắt vậy” Việt nhăn mặt rồi chạy theo Nam. Nam bây giờ cũng đang suy nghĩ về câu nói của Việt, cậu cảm thấy tính trẻ con, nụ cười của Nhi hình như đã chiếm 1 vị trí không nhỏ trong tim Nam rồi thì phải. Nam lắc đầu, không nghĩ nữa càng nghĩ nghĩ càng điên hết cả đầu.

Buổi chiều…

Nhi với Mai vừa đi vừa trêu nhau, nói cười vui vẻ mà không hề biết có 2 con người đang chăm chú nhìn 2 nhỏ. Bước vào lớp, thấy chỉ có 2 bàn cuối có người, Nhi quay qua gõ đầu Mai

“Thây chưa, tao nói rồi mà, đi sớm làm gì không biết” Nhi lên giọng trách móc. Mai chỉ biết cười trừ. 2 đứa bước xuống bàn cuối nhìn 2 con người đang ngồi đó

“2 người đến sớm thiệt ha” Mai nói

“Bọn tôi buổi trưa đi vòng quanh trường thấy cũng muộn cho nên ở lại luôn” Việt nhẹ nhàng đáp. 4 người ngồi nói chuyện được 1 lúc thì tiếng chuông vào lớp reo lên

“Vào lớp rồi, xuống sân thôi” Nam nói

“Sân… ở đâu?” Nhi ngơ ngác hỏi, cái trường to như thế này, học sinh mới như tụi nó thật không thể biết đâu là đâu cả mà

“Đi theo bọn tôi” Việt nói rồi 4 đứa nối đuôi nhau bước đi

Ra đến sân, Nhi với Mai trầm trồ

“To thiệt nha” Mai đảo mắt rồi nói. Nhi cũng gật đầu đồng ý với bạn mình. Nam với Việt kéo 2 đứa đến chỗ thầy để tập trung.

“Hôm nay chúng ta học nhảy cao, các em dàn hàng khởi động đi” Thầy thể dục nói

“Ể, nhảy cao hả” Mai nhìn Nhi hỏi

“Ukm, hình như mày giỏi môn này nhất mà nhỉ” Nhi nhìn Mai đáp lại

“Mày cũng vậy mà, tao chán môn này lắm rồi í” Mai nhăn mặt nói

“Vậy thì xin thầy nghỉ ha” Nhi nói, mặt 2 đứa sáng lên. Đến lúc cả lớp thay nhau nhảy qua xà, tụi nó ngồi mà không nhịn được cười. Mai vừa cười vừa nói

“Mấy tiểu thư lớp mình nhảy y như sợ xà đau hay là sợ bẩn đồ hay sao vậy?”

“Chắc vậy rồi” Nhi nói rồi ngồi cười. Tự nhiên trước mặt họ xuất hiện 3 cô gái, tụi nó ngước mặt lên, là Quỳnh, Trang và Liên

“Các cậu đứng đây có việc gì không?” Nhi nhẹ nhàng hỏi

“Tao thấy bọn mày cười có vẻ vui đấy, còn chưa biết bọn mày nhảy như thế nào. Hay là chúng ta đấu 1 tí nhỉ!” Quỳnh nhìn Nhi với Mai mà cất giọng chanh chua. Mục đích của nhỏ là muốn tụi nó bẽ mặt, vì môn này chưa ai qua được 3 đứa nhỏ mà nhìn Nhi với Mai xin thầy ra ngoài ngồi như thế này thì chắc là không chơi được rồi

“Nếu bọn tôi thắng thì sao?” Nhi vẫn nhẹ nhàng giọng nói

“Bọn mày không thắng được bọn tao đâu” Trang cười mỉa mai

Nhi với Mai nghe vậy thì cười thầm trong bụng, không thắng được mấy người á

“Được thôi, đấu thì đấu” Mai với Nhi đồng thanh nói. Bước đến chỗ thầy giáo, Quỳnh nói gì đó rồi thầy gật đầu, bước ra chỗ đám học sinh đang lần lượt nhảy

“Các em đứng tản ra xem các bạn chơi này” Thầy nói to. Cả lớp nghe vậy thì đứng quây thành vòng tròn. Thanh xà được hạ xuống mức thấp nhất, Nhi quay qua nhìn bọn Quỳnh nói

“Các cậu nhảy trước đi”

Quỳnh nghe thấy vậy thì lấy đà và nhảy qua 1 cách nhẹ nhàng, 2 người còn lại cũng vậy. Nhi với Mai cũng qua mức thấp nhất 1 cách dễ dàng. Càng nhảy thì xà đưa lên càng cao, nhưng cả 2 bên vẫn không có dấu hiệu nhường nhau. Cho đến khi thanh xà được nâng lên đến mức mà chưa 1 ai có thể qua được Quỳnh, Trang, Liên thì 3 nhỏ quay qua tụi nó nói

“Thôi thì chịu thua đi, cái mức này chưa ai qua được tụi tao đâu” Liên nói

“Chưa chơi sao biết được. Các cậu nhảy trước đi” Mai nói. Cả đám Quỳnh lần lượt nhảy qua, lần này có hơi chật vật hơn lần trước nhưng bọn Quỳnh vẫn qua được

“Đáng khen. Mai mày nhảy trước đi” Nhi nhìn bọn Quỳnh nhảy qua, chép miệng nói. Mai nghe Nhi nói thì cũng lấy đà mà nhảy qua. Bọn Quỳnh đứng bên kia định bụng sẽ được xem 1 màn té xấp mặt của tụi nó, nhưng khi cả Mai và Nhi đã nhảy xong rồi, không những không có 1 tiếng cười nào mà còn co những tiếng trầm trồ cộng tiếng vỗ tay của cả lớp. Nhi với Mai bước đến gần bọn Quỳnh nói

“Sao nào, chơi tiếp chứ?” Nhi khoanh tay trước ngực nói

Quỳnh hơi chần chừ, cao nữa tụi nó sợ không qua được nhưng vẫn mạnh miệng

“Chơi thì chơi, sợ gì” Rồi hiên ngang bước đi. Tụi nó nghe thấy thì cũng bước đi, cứ nghĩ là bọn Quỳnh sẽ không chơi nữa. Tụi nó đã thấm mệt rồi mà gặp cái mức cao nhất này nữa chứ, môn này thật là tốn sức mà

Thanh xà được nâng lên mức cao nhất, cao hơn đầu của Nhi 1 tí. Bọn Quỳnh thấy độ cao này thì hơi lo, thấy Quỳnh còn chần chừ, Mai lên tiếng

“Sao thế? Nãy mạnh miệng lắm mà, nhảy đi” Quỳnh đành nhảy, cố gắng bật cao hết sức nhưng không qua được, còn bị té xấp mặt nữa, Trang với Liên cũng bị như vậy, cả lớp được 1 tràng cười. Tụi nó nhìn dáng té của bọn Quỳnh cững cười đau bụng. Quỳnh mất mặt quá liền hét lên

“Cười gì mà cười. Im hết coi. Còn bọn mày nhảy đi” Cả lớp nghe Quỳnh hét thì im bặt, chú tâm vào Mai với Nhi. Lần này vẫn là Mai nhảy trước, Mai lấy đà chuẩn bị nhảy. Cả khoàng sân bây giờ không 1 tiếng động, chỉ có tiếng lá cây xào xạc, mọi người thì như đang nín thở chờ tụi nó nhảy. Nam với Việt đứng ngoài cũng hơi lo lắng, sợ bọn nó nhảy không qua mà bị té thì… Mai lấy đà và nhảy qua thanh xà 1 cách nhẹ nhàng, mọi người mắt thì mở to hết cỡ, miệng thì không khép vào được, bọn Quỳnh cũng kinh ngạc, Việt thì thở ra nhẹ nhóm. Nhi cười chúc mừng cho thành tích của con bạn mình, nó cũng lấy đà và nhảy qua còn chuyên nghiệp hơn cả Mai, tiếp đất 1 cách nhẹ nhàng, xung quanh nó liền nổi lên tiếng trầm trồ cùng tiếng vỗ tay. Nam với Việt chạy đến chỗ tụi nó. Nam đưa cho Nhi 1 chai nước nói

“Bọn tôi không ngờ 2 người giỏi vậy đấy”

“Chuyện bình thường mà. Chỉ trách Quỳnh gặp trúng tụi tôi thôi” Nhi tu 1 hơi nước rồi nói. Nhi với Mai đi qua chỗ bọn Quỳnh nói

“Sao đây ta. Lúc nãy có người nói bọn tôi không thắng được các cậu kìa. Bây giờ thì bọn tôi thắng rồi nè” Mai nói

Bọn Quỳnh thua vừa nhục mà vừa tức, nghe Mai nói vậy thì chả biết trả lời thế nào đành im lặng

“Tôi cũng muốn “nhường” các cậu thắng lắm. Nhưng mà từ điển của tôi lại không có từ “nhường”, tiếc thật đấy” Nhi lên giọng an ủi rồi quay qua Mai cười. 2 đứa nói xong thì bước đi với Nam và Việt để lại đằng sau 3 đứa tức xì khói.

“Chị, phải làm gì chứ?” Liên thấy tình hình không ổn thì lên tiếng

“Đúng rồi chị, không thể để thế này được” Trang cũng nhăn mặt nói

“Tất nhiên, có thù thì phải trả chứ” Quỳnh nhếch mép nói. 3 đứa chụm lại thì thầm to nhỏ gì đó rồi Trang nói

“Nếu như làm theo kế hoạch của chị thì chúng ta 1 tên trúng 2 đích đấy”

“Còn đích nào nữa?” Liên ngơ ngác hỏi, tức thì nhận được 1 cái cốc đầu từ Quỳnh

“Tao không biết đầu mày có não không đấy” Quỳnh lên tiếng “Đích thứ nhất ấy là trả thù, đích 2 là cảnh cáo tụi nó không được tiếp cận Nam và Việt. Hiểu chưa con ngu”

“À, em hiểu rồi” Nói rồi 3 đứa cười gian tà
« Chương TrướcChương Tiếp »