Tiết trời mùa xuân se se lạnh, còn 2 ngày nữa là đến lễ Valentine, cái lạnh luôn làm con người ta trở nên lười biếng không muốn động đậy tay chân. Nếu như hằng ngày người nấu bữa tối là Nhi thì bây giờ tất cả sẽ được giao trọng trách cho Nam, còn Nhi thì nằm trên phòng cuộn tròn trong chăn lúc thì đọc sách lúc thì lướt điện thoại, lúc thì nhắm mắt ngủ như 1 chú mèo lười. Nam nấu bữa tối xong thì lên phòng Nhi, đưa tay gõ nhẹ 2 cái vào cánh cửa gỗ đang đóng
“Xuống ăn đi” Nam cất tiếng gọi nhẹ, ở bên trong Nhi đang nhắm mắt ngủ ngon lành không có ý trả lời Nam. Gõ cửa thêm lần nữa vẫn không nghe tiếng trả lời, Nam vặn cửa bước vào.
“Mèo lười Linh Nhi, dậy nhanh đi trời xập rồi kìa” Nam ngồi xuống giường éo chăn ra khỏi người Nhi
“Trời không xập được đâu” Nhi ngái ngủ trả lời Nam rồi kéo chăn nhắm mắt vào ngủ tiếp
“Lại ngủ nữa rồi, con mèo lười này cậu không đói đâu phải không?” Nam lại giật chăn ra tiếp, kiên trì dùng mọi cách gọi Nhi dậy
“Đói chứ” Nhi nghe Nam nói vậy thì uể oải ngồi dậy đáp lời Nam
“Chịu dậy rồi sao, xuống ăn thôi” Nam nhìn Nhi đầu tóc thì rũ rượi, quần áo xộc xà xộc xệch nhìn chả ra cái giống gì, Nhi gật gật đầu lết xác vào phòng tắm. Những ngày gần đây ngày nào cũng như ngày nào, cái giá lạnh biến 1 người không biết chăm sóc, cưng chiều ai như Nam thành 1 người ngược lại hoàn toàn, Nhi kêu Nam nấu ăn với lí do là nó sợ lạnh Nam liền nghe theo vào bếp nấu ăn, Nhi đòi ăn món này món nọ thì Nam không thể làm món khác món nó thích được, nhiều lúc Nam đang bận chuyện gì chỉ cần Nhi gọi 1 tiếng liền tức tốc chạy đến chỗ nó ngay, kể cả trời lạnh mà Ni muốn ra ngoài thì cũng có Nam đi theo làm đồ sưởi ấm cho Nhi,... Nói chung tình trạng bây giờ trong nhà của Nam có thể nói là 1 hoàng cung cũng không sai, tất nhiên Công chúa sẽ là Linh Nhi nhà ta, còn người hầu của Nhi không ai khác chính là Nhật Nam lạnh lùng của 1 thời đại nào đó, Duy với Việt vắng nhà thì không sao chứ 1 khi đã có mặt ở nhà thì 1 là phục vụ Nhi và 2 là phục vụ Nam,Mai và Thủy cũng đã chuyển qua ở cùng Nhi nên 2 chàng còn phải phục tùng thêm 2 nàng này nữa. Đối với tụi nó cuộc sống bây giờ nó đang sống là cuộc đời màu hồng, cuộc đời hạnh phúc nhất đối với tụi nó, chỉ có ăn rồi ngủ lâu lâu vận động 1 chút để tránh tích mỡ còn lại nấu ăn, rửa chén, quét nhà, lau nhà... tất cả đều được Nam, Việt, Duy chia nhau ra làm, còn Nhi 1 là nằm trên phòng 2 là xách chăn xuống ghế sô pha nằm ăn bánh xem TV với 2 con bạn thân của mình, không còn gì nhàn rỗi hơn tụi nó lúc này
“2 ngày nữa là Valentine rồi đấy” Mai nuốt miếng thức ăn xuống bụng rồi nói
“Ờ, mày không nói tao cũng quên. Mà... mày nói để nhắc nhẹ ai à?” Lời Nhi nói là nói với Mai nhưng lại quay qua nhìn Việt, Việt cố tình lơ đi
“Mày hiểu tao nhất” Mai đáp lời Nhi rồi cũng quay qua liếc Việt 1 cái giống như để nhắc nhở
“À đúng rồi, em cũng nhắc nhẹ anh 2 ngày nữa mà không có quà cho em thì anh liệu hồn” Thủy cầm đũa chỉ thẳng mặt Duy
“Biết rồi biết rồi, không có sao được”
“Nhi này, năm nay mày lại định 1 mình à?” Mai ngẩng đầu lên nhìn Nhi hỏi
“Ờ, tao vẫn 1 mình nhưng mà yên tâm, tụi mày không thiếu quà từ tao đâu” Nhi nói với Mai và Thủy, 3 đứa cười. Năm nào cũng vậy, quà Nhi tặng cho người khác chỉ có duy nhất 2 phần dành cho Mai với Thủy còn quà người khác tặng cho nó thì chất 1 núi và Valentine năm nào nó cũng 1 mình.
“Thế cậu không định làm quà tặng tôi à?” Nam im lặng từ này giờ mới lên tiếng
“Mắc gì phải tặng cho cậu” Nhi vẫn thản nhiên nói, gắp đũa thức ăn bỏ miệng nhai nhồm nhoàm
“Thì cũng phải có chứ, dù sao tôi với cậu cũng có hứa hôn từ nhỏ mà” Nam không để thiệt lại lôi hứa hôn ra với nó
“Cậu lôi cái vụ đó ra để đòi quà tôi á” Nhi luôn luôn ghét lí do mà Nam đưa ra có liên quan đến vụ hứa hôn của 2 đứa
“Đừng nói nhiều, tôi chờ quà của cậu” Nam nói rồi đứng lên rời đi, Nhi ngồi lại hậm hực không biết nói gì nhưng sau khi Nam khuất khỏi thì Nhi liền bình thản trở lại
“Mày có định làm gì cho cậu ấy không?” Thủy ngồi đối diện với Nhi nói
“Chưa biết được” Nhi buông đũa rồi đứng dậy “Duy với Việt, 2 cậu nhớ rửa chén cho sạch đó” Nhi nói rồi rời khỏi phòng bếp, để lại 2 cặp đôi kia vui vẻ ăn uống
_________________________Ngày Valentine_____________________
Như những ngày se se lạnh trước đó, Nhi luôn nằm ngoan ngoãn trên lưng Nam từ dưới nhà xe lên lớp học, mới bước vào lớp thôi Nhi đã trợn tròn mắt nhìn xuống 3 bàn cuối lớp, bàn nào cũng chất cả đống hoa, hộp quà rồi còn có cả gấu bông, những túi đồ hiệu... Nhi cúi xuống tai Nam hỏi nhẹ
“Đống đồ kia, năm nào cũng vậy hả?”
“Đúng vậy, nhưng mà năm ngoái ít hơn” Nam nói, năm ngoái lớp bọn hắn cũng chất cả núi quà dành cho bọn hắn, năm nay có tụi nó nữa nên số lượng cũng tăng lên nhiều hơn. Nhi nhìn chằm chằm đống quà đang chất cao như núi ở cuối lớp, đến khi Nam đặt nó ngồi yên ở trên ghế rồi nó vẫn nhìn chằm chằm đống đồ, Nhi quay qua hỏi Nam
“Chừng này đã hết chưa?” Nhi hỏi, Nam lắc lắc đầu. Nhi thở dài 1 cái quay qua Mai với Thủy
“Ê, tụi m...” Nhi định gọi 2 đứa nhưng mà thấy 2 đứa đang nói chuyện vui vẻ với chàng trai của mình nên Nhi thôi không gọi nữa, nó đâu ác đến nỗi đi phá hoại hạnh phúc của bạn nó. Nhi quay người lại thấy tay của Nam đang xòe ra trước mặt mình
“Xòe tay ra làm gì đây?” Nhi quay qua Nam khó hiểu hỏi
“Quà của tôi đâu?” Nam nhìn Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại
“Không có” Nhi thản nhiên đáp rồi lôi từ trong cặp ra 1 cuốn sách chăm chú đọc
“Thật?” Nam hỏi tiếp, cậu không nghĩ là nó thật sự không làm gì cho cậu
“Chắc chắn thật” Nhi nói giọng chắc nịch, lòng Nam đổ vỡ nét mặt hơi buồn đi
“Thế quà của tôi đâu?” Đến lượt Nhi chìa tay ra trước mặt Nam, Nhi chắc chắn Nam sẽ có quà cho nó
“Đây” Nam đặt lên tay nó 1 cái hộp nhỏ, nó không có quà cho cậu nhưng không có nghĩa là cậu không có quà cho nó
“Cảm ơn nha” Nhi cười vui vẻ rồi mở nắp hộp ra, bên trong là 1 cái lắc tay bạc có gắn 1 cái chìa khóa nhỏ nhìn rất tinh xảo, Nhi ngẩng đầu lên nhìn Nam thấy Nam giơ cor tay mình lên, trên tay Nam cũng có 1 cái lắc bạc giống của Nhi nhưng không gắn chìa khóa mà cái ổ khóa nhỏ
“Là lắc cặp?” Nhi nhìn cái lắc trên tay Nam rồi nhìn xuống cái lắc trong hộp của mình hỏi
“Ukm, 2 sợi lắc này nó có nghĩa là chỉ có cậu mới có thể mở cửa trái tim của tôi” Nam nói, mấy ngày trước Valentine cậu đã phải nghĩ tới nát óc về việc mua quà cho Nhi, mua món gì để có ý nghĩa mà Nhi cũng thích nữa, cuối cùng cậu chọn 2 cái lắc tay bằng bạc này
“Cảm ơn cậu lần nữa nha” Nhi cảm động nói, cầm sợi lắc lên rồi đeo vào tay. Giờ ra chơi của buổi sáng ngày hôm đó tụi nó không ra khỏi lớp để tránh phiền toái như năm ngoái bọn Nam kể, nhưng không thể trốn mãi được giờ ra về tụi nó cũng phải ra khỏi lớp mà đi về nữa. Nan khoác vai Nhi đi ra, Mai chạy đến cạnh Nhi nói oang oang
“Mày kiếm đâu cái lắc bạc đẹp thế?” Cái lắc trên tay Nhi đã lọt mắt Mai với Thủy từ lúc nào rồi nhưng mà bây giờ mới hỏi
“Bí mật” Nhi làm Mai với Thủy tò mò, nhưng đối với nó thà để 2 nhỏ bạn tò mò còn hơn là khi nó nói ra rồi bị trêu
“Ơ cái con này từ lúc nào mà mày ki bo với tụi tao thế?” Thủy đánh 1 cái vào vai Nhi nhưng mà lại trúng tay Nam mà không trúng Nhi
“Không có cái thứ 2 cho tụi mày đâu, cái này đặt riêng mà” Nhi nói mặt của Mai với Thủy xịu xuống
“Biết thế lúc sáng không lấy bánh của mày thì bây giờ đã được cái lắc này rồi” Mai hậm hực nói
“Tiếc ghê á” Mai với Thủy đồng thanh
“Thôi đi 2 cô nương, cái lắc của Nhi là lắc cặp được Nam đặt mà, đòi thế nào được hả?” Việt ở đằng sau nói vọng lên, Mai với Thủy bây giờ mới chú ý đến tay Nam cũng đeo 1 cái lắc 2 đứa liền hiểu chuyện chạy ra sau với Duy và Việt. Bọn nó vừa đi vừa hàn huyên đủ chuyện, đi được nủa đường thì cả đám người xúm lại tay ai cũng cầm hộp to hộp nhỏ, túi này túi kia... Khoảng sân yên ắng vào giờ ra về của trường Blue Star liền lập tức trở nên ồn áo náo nhịp, bọn nó bị vây kín mít mãi gần nửa tiếng sau mới thoát được ra khỏi.
Tối hôm đó vẫn như thường ngày, tất cả mọi việc trong nhà đều do 3 chàng trai làm còn 3 cô gái chỉ việc hưởng thụ. Buổi đêm phòng ai cũng đã tắt điện chìm trong giấc ngủ, riêng chỉ có phòng của Nhi với Nam vẫn còn sáng.
Nhi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường rồi bật điện thoại lên xem giờ, 11h39, Nhi cười 1 cái rồi với lấy cái áo khoác mỏng rồi xuống nhà lấy 1 món đồ trong phòng bếp. Lấy đồ xong Nhi đi lên ban công bấm điện thoại
“Ngủ chưa?” Nhi nhắn 1 tin gửi cho Nam, vài giây sau liền nhận được câu trả lời
“Chưa, sao vậy?”
“Cậu lên ban công đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu”
“Chờ 1 chút, tôi lên ngay” Nhi mỉm cười rồi nhìn xuống đồng hồ, 11h14. Nam nhanh chóng có mặt ở ban công, tiến đến đứng cạnh Nhi
“Khuya như này chưa ngủ mà gọi tôi lên đây làm gì đây?” Nam quay qua hỏi Nhi, Nhi không trả lời cúi xuống nhìn đồng hồ, 11h26...11h27...11h28...11h29
“Tôi gọi cậu lên là để...đưa quà cho cậu” Nhi nói cầm 1 cái túi đưa qua cho Nam, Nam ngạc nhiên
“Sao đến giờ này cậu mới đưa?” Nam cầm lấy cái túi mà Nhi đưa cho, bên trong là 1 hộp bánh
“Tôi thích chơi cậu vậy, với lại cậu tặng tôi món quà ý nghĩa như thế mà không có gì cho cậu thì có lỗi quá” Nhi nói rồi cúi xuống nhìn đồng hồ tiếp, 11h30, nó không bị trễ rồi
“Bánh tôi làm từ hôm qua bỏ trong tủ lạnh mà cậu lại không biết” Nhi nhìn Nam vẫn chưa hết vui nói
“Tôi cứ tưởng bánh của ai, không ngờ là của cậu” Nam cầm hộp bánh bỏ lên bàn rồi đưa thìa cho Nhi
“Cùng ăn với tôi đi” Nhi cầm lấy cái thìa rồi 2 đứa ngồi ăn, nói chuyện trên trời dưới đất lâu lâu còn cười. Cái bánh được ăn đi phân nửa thì có cái hộp nhỏ ở trong bánh, Nam ngạc nhiên nhìn Nhi
“Cậu lại nhét cái gì vào đây vậy?”
“Đây mới là món quà chính tôi tặng cho cậu, mở ra xem đi” Nhi nói giục Nam mở chiếc hộp nhỏ. Nam mở ra và đập vào mắt là 1 chiếc đồng hồ nam được thiết kế rất đẹp, trên mặt đồng hồ vẽ 1 con chim đại bàng đang cắp vài cành hoa hướng dương bay trên bầu trời xanh ngắt
“Tôi tự thiết kế đấy, đẹp không?”
“Đẹp, không ngờ cậu còn có tài vẽ đấy, mà sao cậu lại vẽ như vậy?” Nam nhìn chằm chằm vào những họa tiết trên mặt đồng hồ
“Cậu tự tìm hiểu đi” Nhi nói rồi cúi xuống ăn bánh tiếp, còn Nam thì ngơ ngác nhìn Nhi, cậu có giỏi cỡ nào, thông minh cỡ nào cũng chưa hiểu được những đường vẽ in trên mặt chiếc đồng hồ này.
Ăn xong 2 đứa ngồi ngắm sao rồi kể biết bao nhiêu là chuyện, được 1 lúc sau thì Nhi ngủ thϊếp đi, đầu gục trên vai Nam. Bế Nhi xuống dưới phòng kéo chăn lên đắp đầy đủ cho Nhi, Nam mỉm cười nói khẽ
“Cậu ở bên cạnh tôi đã là món quà lớn lắm rồi” Nam nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Nhi chỉ ước thời gian dừng lại vào lúc đó để 2 người mãi mãi ở cạnh nhau, không phải rời xa nhau bất cứ lúc nào.