Làn hương nước hoa nam Eau de Cologne thoang thoảng lan khắp khoang mũi, khiến tâm hồn cô như bay lơ lửng, tất thảy ký ức đêm qua lại mơ hồ lóe lên trong tâm trí. Nhớ đến vết máu trên ga giường, Trọng Thanh Thu không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa. Hạng đàm ông có gan làm nhưng không có gan thừa nhận thực sự khiến cô khinh thường. Cô đứng quay lưng lại với người đàn ông phía sau, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã lớn tiếng nói: "Lê Minh Tùng, tôi coi thường anh, dám làm mà không dám thừa nhận, căn bản chính là một kẻ tiểu nhân." Nói xong, cô cũng đi luôn, thôi thì cứ coi như cô bị chó cắn vậy.
Nhưng cô mới sải chân được một bước, cơ thể đã bị chặn lại, sau đó bị người ta kéo mạnh, xoay người về sau. Chợt giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia vọng tới: "Trọng Thanh Thu, cô nói cái gì, cô nói lại một lần nữa xem?"
Trọng Thanh Thu ngẩng cao đầu, cô chẳng sợ anh ta, tuy rằng cô không có tiền, cô nghèo rớt mồng tơi, nhưng có tự tôn của riêng mình chứ: "Lê Minh Tùng, tôi khinh bỉ anh."
"Không phải câu đó, là câu phía sau." Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta như thể muốn gϊếŧ người vậy.
"Dám làm mà không dám thừa nhận, căn bản chính là một kẻ tiểu nhân." Cô khinh thường nhắc lại, trong ánh mắt lạnh lùng của cô chỉ toàn sự khinh bỉ.
"Tôi đã làm cái gì mà không dám thừa nhận?"
"Anh lấy mất lần đầu tiên của tôi." Thấy dáng vẻ ngông nghênh vênh váo căn bản không có ý định nhận lỗi của anh ta, Trọng Thanh Thu tức quá mà buột miệng nói thẳng luôn.
"Vậy sao? Cô có chứng cứ gì không?" Ánh mắt của người đàn ông kia hòa hoãn lại, anh ta như đang cười: "Trọng Thanh Thu, không ngờ thủ đoạn của cô nhiều thật đấy, đúng là nằm ngoài dự tính của tôi."
Trọng Thanh Thu vung tay, không cần nghĩ ngợi gì nhiều, bàn tay của cô đã hướng về phía Lê Minh Tùng, nhanh đến mức không kịp đề phòng, nhưng tay cô nhanh, Lê Minh Tùng còn nhanh hơn: "Cô gái, thủ đoạn này của cô có vẻ hơi lỗi thời rồi." Anh ta lấy bộ đàm ra khỏi túi áo, sau đó nói: "Gọi bảo vệ lên tầng cao nhất cho tôi."
Cổ tay cô bị anh ta nắm lấy, anh ta rất khỏe, bàn tay anh ta siết chặt đến mức cô đau đớn, nước mắt ngấp nghé bờ mi. Cô thực sự chọc giận sai người rồi! Hôm qua đúng là ngày xui xẻo của cô, không chỉ bạn trai cô nɠɵạı ŧìиɧ, mà bản thân cô còn gặp phải một tên ác ma.
"Đừng tưởng dùng nước mắt cá sấu là tôi sẽ tha cho cô, Trọng Thanh Thu, tôi phải kiện cô tội vu khống."
Cô cắn răng, gắng gượng nuốt ngược nước mắt vào trong, cô sẽ không khóc: "Được, bây giờ tôi sẽ quay về khách sạn, anh đừng có tiêu hủy chứng cứ, vết máu trên ga giường chính là bằng chứng đanh thép nhất."
"Máu?" Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô hơi buông lỏng một chút. Anh ta dùng ánh mắt soi mói mà suy tư để nhìn cô, sau đó, anh bật cười: "Hóa ra là như thế, cô theo tôi vào văn phòng một lát." Bàn tay vừa buông lỏng lại siết lấy cổ tay cô, anh ta kéo cô vào phòng làm việc của mình. Khi đi ngang qua gian làm việc ở bên ngoài của thư ký, cô thấy được ánh mắt kỳ lạ của cô thư ký khi nhìn về phía cô, có lẽ cô là cô gái đầu tiên bị Lê Minh Tùng lôi vào phòng làm việc thì phải.
"Rầm", cánh cửa đóng lại sau lưng cô.
Lê Minh Tùng không nói nhiều lời, anh ta ngồi xuống chiếc ghế xoay của mình, tùy tiện lấy một tấm chi phiếu ra khỏi ngăn kéo. Chiếc bút bi mực lỏng trong tay anh ta xoàn xoạt viết ra mấy chữ số, một số 3, thêm tám chữ số 0. Anh ta đưa nó tới trước mặt Trọng Thanh Thu - lúc này cô vẫn đang ngơ ngác không hiểu được tình huống hiện tại.
Ba trăm triệu đồng, cô vô thức nhìn một cái, có nhầm không vậy, lẽ nào anh ta đang muốn đưa phí lấp họng hay tiền bịt miệng cho cô.
Cô ngây đơ luôn.
Thấy cô không có phản ứng gì, anh ta túm lấy tay cô, kiên quyết đặt tấm chi phiếu kia vào lòng bàn tay cô, sau đó nhấc điện thoại nội bộ lên: "Luật sư Ngô, đến văn phòng tôi một lát."
Vừa nghe đến hai chữ "luật sư" là Trọng Thanh Thu hiểu luôn, anh ta thực sự muốn dùng tiền để hoàn thành "trách nhiệm" mà anh ta nói.