Chồng Ấm Giường

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chồng Ấm Giường - mới nghe tên truyện đã có cảm giác nóng, nhưng đọc truyện bạn sẽ thấy thật đắng lòng cho nhân vật nam chính tên Chu Khắc Phi. Anh và cô là những cô nhi không c …
Xem Thêm

“Buổi chiều em còn có cuộc họp, nếu buồn bực đợi đến khi tan ca chắc em bị nội thương mất, dù sao….Cũng không muốn nói chuyện với anh, em phải làm việc, không có việc gì không cần gọi tới, có việc cứ liên lạc với Vi Vi, như vậy đi.” Rắc một tiếng cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia cảm thấy có họa đến nơi rồi.

***

Bái Nghê cũng chẳng có gì bất ngờ, sau khi tan họp, Vi Vi đi vào cười kỳ quái.

“Đại diện của Hạ thị lại tới tìm chị rồi, nhưng mà lần này là Chu tiên sinh.” “Em nói gì với anh ấy?”

“Em nói chị Nghê đang họp, không biết khi nào mới xong, anh ấy nói đừng lo, dù sao cũng phải xong thôi.”

Hà Vi Vi chỉ vào phòng khách, “Em để anh ấy đợi ở bên trong.”

Cô gật gật đầu, "Em làm rất tốt."

"Vậy bây giờ...”

“Để anh ta tiếp tục chờ.”

"Trốn tránh không phải biện pháp, chị vẫn nên gặp anh ấy một chút đi."

“Chị không phải là trốn tránh, chỉ là… không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với anh ấy.” Trong lòng cô rất loạn, cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Anh ấy mang theo một va li hành lý, không chừng tối nay sẽ bay, chị thật sự không gặp sao?” Được rồi, cô không thể không thừa nhận, Vi Vi rất hiểu cô, biết cô sợ cái gì, đời này cô mất đi rất nhiều, cũng bỏ lỡ rất nhiều, cô không muốn anh cứ vậy mà đi.

Vì vậy, cô bảo Vi Vi đi mời Chu Khắc Phi tới phòng làm việc của mình.

Anh gõ cửa, anh đẩy cửa, anh đóng cửa.

Trình Bái Nghê chú ý tới, va li hành lý của anh thật sự rất lớn.

“Có việc khẩn cấp, tối nay anh sẽ bay.”

"Ừ."

“Anh muốn trả lời câu hỏi lúc sáng của em..”

"Không cần, Hạ Á Thiều đã nói với em."

Cô nhìn anh, “Cô ta nói hai người đính hôn nhưng mà em không tin, cô ta còn nói em rất giống bạn gái trước của anh, gần như giống hệt nhau, điều này em tin, bởi vì hôm đó nhìn thấy em, cô ta đã kinh ngạc không nói nên lời….Anh, thật sự rất yêu cô gái kia sao?”

"Rất yêu."

Anh hoàn toàn không phủ nhận, “Vô cùng, vô cùng yêu, nếu như không có cô ấy, nhất định tới bây giờ anh cũng chỉ biết trách cứ số phận, ghen tỵ với hạnh phúc của người khác, bởi vì có cô ấy, cuộc sống của anh hoàn toàn thay đổi, c bắt đầu ấm áp dần lên, bắt đầu biết cười, bắt đầu biết yêu, bắt đầu biết có thứ quan trọng hơn tiền tài.”

Trình Bái Nghê xoay người, “Còn gì nữa không? Tình cảm của anh đối với cô ấy nhất định không chỉ như thế.” “Sau khi cô ấy rời khỏi anh, anh rất đau lòng, qua nhiều năm như vậy anh chưa từng yêu ai khác, bởi vì trong lòng đã không còn chỗ trống, mặc dù chỉ có một mình, anh cũng không thấy cô đơn, không thấy tịch mịch, chỉ thấy rất nhớ cô ấy, cho đến khi gặp em….”

“Vì em và cô ấy rất giống nhau sao?”

“Anh muốn nói với em điều này --- em không phải rất giống cô ấy.” Anh hít sâu một hơi, “Em chính là cô ấy.”

Trình bái nghê mở to hai mắt, "Anh nói...”

“Em chính là cô ấy.”

"Anh nói dối."

“Nếu không em cho rằng tại sao giáo sư Tề đột nhiên xuất ngoại?”

“Bởi vì mẹ nuôi của em đã tập hợp đủ người đi câu.”

“Sai rồi,” Chu Khắc Phi nhìn cô, nói từng chữ từng câu, “Bởi vì tuy bà chưa từng gặp anh nhưng bà biết rõ tên của anh, bởi vì bà đã từng gọi rất nhiều cuộc điện thoại để tìm Chu Khắc Phi, anh nói tất cả mọi chuyện với bà, bà rất vui, sợ em sẽ bị áp lực nên mới xuất ngoại, bà không đi câu cá ở Bắc Âu, bà đang ở Thụy Sĩ.”

Mẹ nuôi ở Thụy Sĩ...

Khó trách mỗi lần cô hỏi đi câu cá có gì vui không, bà luôn pha trò nói lảng sang chuyện khác, thì ra, hảiđoàn căn bản chưa gom đủ người.

“Anh không lừa em, em suy nghĩ một chút đi, mùa xuân bảy năm trước em rơi xuống biển, bảy năm trước anh qua Mỹ, thời gian giống nhau.”

“. . . . . Đây chẳng qua là trùng hợp."

Đối mặt với thái độ kháng cự rõ ràng của Bái Nghê là, anh có thể hiểu, bởi nếu là anh, anh cũng sẽ không cách nào tin được.

Ngày hôm sinh nhật của giáo sư Tề, anh chỉ nhìn Bái Nghê một thoáng mà cũng không dám tin, qua cả buổi tối mới bình phục tâm tình, huống chi anh lại đột nhiên nói cô là bạn gái trước đây của anh, Bái Nghê làm sao tiếp nhận được trong khoảng thời gian ngắn.

“Sau khi tỉnh lại em có tìm hiểu hồ sơ về mình không? Anh muốn nói đến các thông tin chi tiết. Người bảo trợ của em cũng là Hạ Hữu Quang? Chúng ta học cùng một trường đại học, em ở ngay sát cạnh phòng anh, em lên mạng tra tư liệu sẽ biết, chúng ta ở cùng nhau.”

"Điều này... Cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Những tài liệu kia kỳ thật cô đã xem qua nhưng mà không ấn tượng, một chút tác dụng cũng không có nên đã bỏ trong ngăn kéo không nhìn tới.

Trên mặt cô rõ là đang viết --- “Người bảo trợ của em là Hạ Hữu Quang sao?” cũng chính là “ông nội của công chúa kiêu ngạo” kia bảo trợ cuộc sống của em trong nhiều năm như vậy sao?”

Chu Khắc Phi đương nhiên nhìn thấu được vẻ mặt của cô, “Thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy đâu, nếu mẹ nuôi của em không nhận ra tên của anh, biết rõ anh chính là bạn trai em, đã lưu tư liệu ở cục cảnh sát, bà có thể giúp chúng ta tạo cơ hội sao?”

“Mẹ nuôi ở Thụy Sĩ là anh nói, sao em có thể tin?”

“Em suy nghĩ kỹ lại xem, quá trình chúng ta quen nhau có phải cảm thấy anh rất quen thuộc?” Anh dẫn đường cho cô, “Anh hiểu rõ thói quen của em, sở thích của em, thậm chí, em thích người ta hôn trán anh cũng biết—nếu không phải yêu nhau lâu rồi, làm sao anh có thể biết những chuyện này.”

“Cho nên ý của anh là, chúng ta đều do Hạ Hữu Quang bảo trợ học bổng, vô tình ở cách vách, sau đó yêu nhau, em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó anh xuất ngoại, nhiều năm sau hai người gặp lại, anh còn nhớ em, yêu em cho nên theo đuổi em một lần nữa?”

Tuy cô phân tích hơi thẳng thắn nhưng anh vẫn gật đầu, “Nói trực tiếp một chút chính là như vậy.”

“Vậy anh có nghĩ tới, nếu em đã có bạn trai hoặc đã kết hôn thì anh phải làm sao?”

“Anh đã nghĩ rồi.”

Sau khi gặp lại Bái Nghê, anh từng nằm mơ một giấc mơ.

Cũng là tiệc sinh nhật của giáo sư Tề, anh dắt Tiểu Đông Ly đến nhưng bên cạnh Bái Nghê có một người đàn ông khác, hai người thoạt nhìn thân mật vô cùng, Tiểu Đông Ly nói, chú à, chú nhìn xem, kia là chồng của mẹ con.

Tỉnh lại anh mình đầy mồ hôi.

Đó là một tình huống thật tệ.

"Chu Khắc Phi, anh vẫn chưa trả lời em."

“Nếu như em hạnh phúc, người kia cũng thật lòng với em, xem Đông Ly như con, anh sẽ rời đi --- em nghĩ rằng anh sẽ nói thế sao? Đừng mong đi.” Chu Khắc Phi chân thành nói: “Cho dù em sinh năm đứa con, thân hình đã biến dạng, anh cũng sẽ cướp em về.”

Trình Bái Nghê hơi muốn cười, anh suy nghĩ gì vậy, muốn đoạt mẹ của năm đứa nhỏ.

Nhưng mà vẫn có chút cảm động, ít nhất, anh ấy không dễ dàng mà buông tay cô.

“Có phải em vẫn chưa tin?”

“Thành thực mà nói, tạm thời không có cách nào tiếp nhận.”

Trình Bái Nghê thẳng thắn nói cho anh biết, “Những tài liệu anh nói em đều đã xem qua nhưng không có ấn tượng, bây giờ cũng không biết đã ném vào đâu, về phần thời sinh viên thì không rõ ràng, không thể vì hai người học cũng một trường mà nói đã từng yêu nhau, anh cho em một căn cứ không thể phản bác đi.”

‘Em có thể chờ vài ngày nữa không?”

“Có thể, nhưng mà tại sao lại vài ngày?”

“Xét nghiệm AND, chờ anh và Đông Ly xác định quan hệ cha con, em sẽ tin.” Ách… xét nghiệm AND quả là một căn cứ chính xác nhưng cô không muốn loại này, cô thích những thứ như thư tình, ảnh chụp hoặc nhưng thứ có thể gợi lại trí nhớ của cô.

"Không thích ADN?"

Đúng rồi, anh biết, “Anh có đem đến mấy thứ, em tự xem đi.”

Thêm Bình Luận