Anh bắt đầu thấy hối hận, tối thứ bảy hôm đó, sau khi Đông Ly ngủ, đáng lẽ anh nên nói cho Bái Nghê biết toàn bộ sự thật.
Chỉ là anh quá tức giận, anh tức giận Hạ Á Thiều sẵn sàng vứt bỏ công việc bay tới Đài Bắc, phản ứng bản năng duy nhất của anh lúc đó là chỉ muốn đóng sập cửa lại, Hạ Á Thiều cũng bị sự hồi sinh của Trình Bái Nghê hù dọa rồi, bởi vậy, cả ngày chủ nhật cũng không xuất hiện nữa.
Nhưng Chu Khắc Phi cũng hiểu rõ cô ta, cô ta đã tới Đài Bắc nhất định sẽ gây chuyện, chủ nhật không xuất hiện có lẽ chỉ là muốn thu thập tin tình báo hoặc cần bình tâm suy nghĩ, tóm lại, sẽ không được yên ổn quá lâu, anh chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.
Càng không nghĩ tới trực giác của Bái Nghê lại nhạy bén như vậy, cô hỏi – có phải trông cô rất giống ai đó hay không?
“Hình dáng của em… có phải giống bạn gái trước của anh đúng không?” “Không, không phải.”
"Anh do dự."
"Không phải thật mà."
“Vậy anh cho em biết, vì sao anh lại… sợ hãi em và cô ta gặp mặt như vậy? Như lời nói vừa rồi, em cảm giác được anh đang sợ, không chỉ vì tâm tình kích động hay lời nói khó nghe của cô ta, anh đang sợ hãi cô ta sẽ nói ra một số việc em không nên biết… Em thật sự không hiểu, anh tại sao lại tốt với em như vậy?”
“Em đã ba mươi tuổi rồi, còn có một đứa con, mặc dù là quản lý của Tề thị nhưng ai cũng đều biết em được mẹ nuôi cứu giúp, cũng không phải là tiểu thư danh môn m gì… Em thật sự không hiểu,, nếu em giống cô ấy, em có thể lý giải được… Nếu anh nói với em không phải, em sẽ không hỏi nữa.” Trình Bái Nghê dừng một chút, “Nhưng em hy vọng anh sẽ thành thật với em.”
Giờ thì Trình Bái Nghê đã biết rõ, cuộc sống này thực chẳng nói trước được điều gì, ngay lúc trước cô còn cảm thấy“Hạ Á Thiều vứt bỏ công việc chạy tới Đài Bắc” là một việc rất vô trách nhiệm, thì chưa tới nửa giờ sau, cô cũng vứt công việc sang một bên, tuy người vẫn đang ở văn phòng nhưng tâm trí cũng lơ lửng phương nào rồi.
Chu Khắc Phi không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô “cô có giống bạn gái trước của anh không”, chỉ nói chờ anh kết thúc hội nghĩ sẽ tới đón cô sau giờ làm, đến lúc đó anh sẽ nói.
Chờ đợi câu trả lời này thật khiến người ta thấp thỏm.
Còn mấy tiếng nữa mới hết giờ làm, sự thật đau lòng nào đang chờ cô đây?
Rõ ràng chỉ cần nói “giống” hoặc “không giống” là có thể giải quyết vấn đề, vì sao anh không chịu nói rõ?
Nghĩ như vậy, đáp án hẳn là đúng rồi, nhưng cô thật sự không nghĩ Chu Khắc Phi là người mù quáng đến mức theo đuổi một người chỉ vì giống nhau hình dáng bên ngoài– nếu dung mạo tương tự nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn, như vậy chẳng phải sẽ càng đau khổ hơn sao?
Thật sự, cô càng nghĩ càng không hiểu.
Cô cho rằng mình đã biết khá nhiều về anh nhưng anh chắc hẳn là vẫn còn rất nhiều chuyện giấu cô….
Không bao lâu, Hà Vi Vi cầm danh thϊếp tới, “Em thật sự đã nói chị không tiếp khách nhưng đối phương kiên trì muốn gặp chị, hợp đồng tuần trước mới ký kết đang nằm trên tay cô ta, cô ta nói muốn tiếp tục thảo luận, em sợ có việc nên vào nói với chị một tiếng.”
Danh thϊếp tiếng Anh, Tổng giám đốc Kênh truyền hình mua sắm của Hạ thị, Hạ Á Thiều.
Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, Chu Khắc Phi không muốn trả lời thẳng Trình Bái Nghê càng muốn biết. Cô nghĩ, Hạ Á Thiều thích anh như vậy, hẳn là rất hiểu anh, nếu anh không muốn nói, cô sẽ hỏi Hạ Á Thiều.
Về phần chuyện nằm trong suy đoán dù có hay không có, cô tin mình có đủ bình tĩnh để tiếp nhận, chỉ cần biết là được rồi, những thứ khác có thể vào tai trái ra tai phải.
Trình Bái Nghê buông danh thϊếp, “Mời cô ta vào.”
Hà Vi Vi giật mình, “Hợp đồng thật sự có vấn đề sao?” Không thể nào, cô và Lý Gia Hùng còn hy vọng vào khoản tiền thưởng để mua nhà nha…
Đã đóng dấu rồi thì không thể thay đổi, cô phải tin tưởng chị Nghê, cho dù đối phương muốn sửa chữa, chị Nghê cũng sẽ bảo vệ hy vọng của bọn họ.
Vì vậy, cô vỗ vỗ vai Bái Nghê, “Chị Nghê, chị ngàn vạn lần đừng lùi bước!” Tay Trình Bái Nghê khẽ run, Vi Vi sẽ không thần thông quảng đại đến thế chứ….
“Mặc kệ cô ta nói gì, chị nhất định phải kiên trì.”
“À… Được…”
"Cố gắng lên."
Cô gật gật đầu, “Cố gắng lên.”
Lúc mời Hạ Á Thiều vào phòng, trên mặt Vi Vi không thân thiện lắm, tuy rất lịch sự hỏi cô ta muốn uống cà phê hay hồng trà nhưng khuôn mặt rõ ràng mang thái độ thù địch.
Đặt ly nước xuống rồi trước khi rời đi, Vi Vi còn nắm một nắm tay cổ vũ Bái Nghê, nói không tiếng động: Chị Nghê, mùa hè này tùy thuộc cả vào chị đấy.
Cô thấy buồn cười nhưng cũng thấy ấm áp, vì vậy gật đầu với Vi Vi, ý là, “Chị sẽ cố” tuy cô cũng không hiểu được Vi Vi muốn cô cố cái gì.
So với lần kinh ngạc trước, Hạ Á Thiều đã bình tĩnh lại rất nhiều, đương nhiên một phần là vì cô biết Trình Bái Nghê không chết.
Được cứu lên, được nhận nuôi, mất trí nhớ, cô ta trở thành còn gái nuôi của Tề Ân Thục, thành quản lý của Phòng nghiên cứu công nghệ sinh học Tề thị.
Sau đó Chu Khắc Phi kí kết với cô ta.
Việc Bái Nghê còn sống, Hạ Á Thiều cô không biết nên nói là cô ta mệnh tốt hay mệnh của cô tốt – sau tai nạn ngã xuống biển kia, cô cũng nhiều lần gặp ác mộng, trong thâm tâm vẫn day dứt không yên, tuy chỉ là ngoài ý muốn nhưng nguyên nhân gây ra lại là cô.
Rất nhiều lần bừng tỉnh đậy, cô đều không ngừng nói với mình, không thể trách cô được.
Ai biết được vách đá kia lại nghiêng như vậy, ai biết vệ sỹ kia đột nhiên lại đẩy cô ta, nếu muốn nói sai, cô chỉ là tìm sai thời điểm đó đến gặp Trình Bái Nghê mà thôi, hơn nữa cô cũng không cố ý, cô cũng là nạn nhân, mỗi đêm bị đánh thức bởi ác mộng cũng chẳng dễ chịu gì… Dù nhiều năm qua không ngừng an ủi mình nhưng cô vẫn không cách nào quên được chuyện đó.
Cô xấu tính nhưng không có tâm địa xấu, cô chưa từng nghĩ sẽ hại chết người.
Nhưng việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cô cũng chỉ có thể tự nói với mình, người sai chính là tên vệ sỹ Jerry kia, về phần cô, chỉ cần quên đi ngày hôm đó là được rồi.
Trình Bái Nghê chết, vĩnh viễn sẽ không trở về, chỉ cần cô ở cạnh Chu Khắc Phi, anh nhất định sẽ là của cô. Lúc ấy cô đã nghĩ như vậy.
Nhưng rồi, một năm lại một năm, Chu Khắc Phi vẫn làm việc, vui chơi, kết bạn , như một người bình thường, chỉ là, không hẹn hò yêu đương ai cả.
Không ai lọt được vào mắt của anh, kể cả cô.
Cô kỳ thật đã không ôm hy vọng nữa nhưng mà lại cảm thấy không cam tâm, vì sao chứ, vì sao anh không thử tiếp nhận cô?
Cô không nhìn thấy cô gái này có điểm nào tốt, đáng để anh yêu say đắm như vậy. Bảy năm trước nhìn thấy ảnh chụp của Trình Bái Nghê, cô nghĩ đã vậy, hiện tại đối mặt với cô ta, cảm giác này thâm chí còn mạnh mẽ hơn.
Uống một ngụm hồng trà, Hạ Á Thiều đi thẳng vào vấn đề, “Cô và Khắc Phi đang quen nhau phải không?” “Hạ tiểu thư ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ vì muốn biết chuyện riêng của tôi?” Nói đến chuyện riêng, cô cố ý tăng ngữ khí.
“Khắc Phi là vị hôn phu của tôi, cho nên, đây không phải là chuyện riêng của cô.” Trình Bái Nghê không ngờ tới cô ta sẽ nói ba chữ kia, “Vị… hôn… phu?” “Phải” Hạ Á Thiều hài lòng nhìn tình địch biến sắc, “Tôi nghĩ cô chắc cũng biết ít nhiều về Khắc Phi, nếu như chúng tôi không có hôn ước, tại sao ông nội lại bảo trợ anh đi Mỹ học? Học phí lớn như vậy, không có ai tự dưng tốt đến thế, không phải sao?”
Trình Bái Nghê ngây người. Vị hôn phu--- cô gái này gạt người hay thật, cô không quên hôm trước mới gặp cô ta.
Lúc ấy cô là người ngoài mà lại ở trong phòng, mà vị hôn thê là cô ta lại bị ngăn ngoài cửa, Chu Khắc Phi chỉ nói vài câu đã đóng cửa lại, toàn thế giới có vị hôn phu thê nào như vậy sao?