Chồng Ấm Giường

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chồng Ấm Giường - mới nghe tên truyện đã có cảm giác nóng, nhưng đọc truyện bạn sẽ thấy thật đắng lòng cho nhân vật nam chính tên Chu Khắc Phi. Anh và cô là những cô nhi không c …
Xem Thêm

“Cô ấy là người vô cùng quan trọng với anh, nhưng anh muốn em biết, mặc kệ lúc nào, mặc kệ là trước mặt ai, anh cũng có thể nói anh yêu em.”

Thái độ nghiêm túc, ngữ khí chân thành.

Cô thấy tâm tình anh không buồn như lúc nãy, nhẹ nhõm thở ra—so với chuyện bạn gái trước, cô vẫn lo lắng cho cảm xúc của anh hơn.”

“Nếu có kiếp trước kiếp sau, vậy kiếp trước chúng ta nhất định là vợ chồng.” “Nhất định là vậy.”

“Kỳ thật em rất thích anh hôn trán em.” “Anh biết”

Cô thích người ta hôn trán nhưng không ai biết được, Chu Khắc Phi giống như biết đọc suy nghĩ, biết rõ cô thích gì, muốn gì, dùng một phương thức rất thoải mái tiếp cận cô.

“Anh còn biết gì nữa?”

“Anh biết rõ kỳ thật em không thích việc buôn bán, biết rằng so với việc văn phòng, em muốn làm nông dân hơn, anh còn biết em yêu thiên nhiên, thích những thứ đơn giản.”

“Anh thật là biết đọc suy nghĩ người khác nha.”

Đối với khả năng phán đoán chính xác của anh, cô đã quen, “Anh còn biết cái gì?”

“Anh còn biết em rất mê chơi Nông trại vui vẻ.”

“Làm sao anh biết?” Trình Bái Nghê kêu to. Đó là bí mật của cô nha, chỉ có người có thể ra vào phòng làm việc riêng của cô mới biết… không đúng, anh đã từng vào văn phòng của cô.

Như để trả lời cho thắc mắc của cô, anh nhẹ gật đầu, “Anh thấy.”

“Anh cũng có chơi, nhưng mà là phiên bản tiếng Anh.”

Á? Người cùng sở thích sao?

“Nhân tiện nói cho em biết luôn, người New York mới kết bạn với em tuần trước chính là anh.” Hay nha… bảo sao suốt ngày tặng hoa đào cho cô, cô còn muốn nói bạn mới này sao tốt thế, mỗi lần đều tặng thực vật có thể thăng cấp.

Việc anh có thể tìm thấy cô cũng chẳng có gì lạ, biết rõ cô đang chơi, chỉ cần dùng tên tìm kiếm, nếu đúng sẽ hiện ra ngaychưa kể còn có ảnh chụp của cô, không thể nhầm lẫn được.

“Anh bắt đầu chơi lúc nào?”

“Trước kia anh có ước mơ được làm nông dân, nhưng mà em cũng biết tình cảnh của anh, trước 36 tuổi anh sẽ không rời khỏi Hạ thị, đương nhiên không có thời gian làm chuyện mình thích, cho nên chơi trò chơi nông dân, nuôi gà trồng hoa, có còn hơn không.”

“Em cũng vậy.”

Lại thêm một cái sở thích giống nhau, “Em thật muốn có một ngôi nhà dưới chân núi, một vườn cây, chăm sóc thật tốt sau đó đem bán trên mạng, như vậy vẫn có thể có nhiều thời gian quan tâm đến gia đình.”

Chu Khắc Phi cười, “Gia đình”, hai chữ thật đáng yêu.

Cô gái này không biết anh chính là gia đình của cô, nhưng điều đó không quan trọng, mất mà vẫn tìm lại được, chỉ như vậy anh đã cảm tạ ông trời lắm rồi, “Bái Nghê, gả cho anh được không?”

Trình Bái Nghê ngây người. Tuy cô yêu anh, cũng hiểu được anh là người đàn ông chân chính, nhưng không nghĩ tới anh lại cầu hôn nhanh thế.

"Anh vừa mới...”

"Cầu hôn với em”

"Anh là nói. . ."

"Chúng ta kết hôn đi."

"Anh không biết là...”

"Không cần biết gì cả."

Chu Khắc Phi nói: “Cuộc sống ngắn ngủi, thế sự khó lường, trước kia anh cảm thấy đời người rất dài, cho nên đem tất cả kế hoạch dời lại ở tương lai, nhưng chỉ vì tai nạn đó, người quan trọng nhất của anh đã rời xa, lúc ấy anh thật sự rất hối hận, tại sao anh lại không biết nắm chắc cơ hội đó….Khó khăn lắm anh mới gặp được em, anh không muốn lại lãng phí bất cứ thời gian nào nữa, anh muốn kết hôn với em, cuộc sống của ba người.”

Cô cắn cắn môi, chưa kịp trả lời thì chuông cửa vang lên.

Ding Doong

Trải qua quãng đường dài ngồi trên máy bay, Hạ Á Thiều đang ở trong khách sạn Lệ Bảo, ấn chuông cửa phòng Chu Khắc Phi.

Ngày đó, sau khi anh cắt điện thoại, cô gọi lại không được, cô để lại lời nhắn, thư thoại cũng không thấy hồi âm, cô suy nghĩ, quyết định tự mình đến Đài Loan một chuyến.

Qua nhiều năm như vậy, anh không hề để mắt tới cô, cũng không lui tới với bất cứ cô gái nào, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại thích người khác… Cô không cách nào tiếp nhận được chuyện này.

Cô muốn biết con gái của Tề Ân Thục thực ra là người như thế nào, muốn tận mắt nhìn thấy cô ta.

Đi quá vội vàng, vừa xuống máy bay cô mới nhớ là mình không biết địa chỉ khách sạn của Chu Khắc Phi.

Anh không nhận điện thoại của cô, gọi điện cho Chu Tư Nhàn thì sóng kém cũng không cách nào trò chuyện được, Đài Bắc có hơn một trăm khách sạn, cô căn bản không biết Chu Khắc Phi ở đâu, muốn hỏi cũng không biết là anh dùng tên tiếng Trung hay tiếng Anh để đặt phòng nữa.

Nhớ tới vé máy bay và khách sạn đều do công ty đặt, cô lập tức gọi điện thoại trở lại New York tìm kế toán, hỏi xem ngân hàng trả tiền cho khách sạn nào.

Kế toán làm việc ở Hạ thị đã hơn ba mươi năm, nói với cô, “Bây giờ đã hết giờ làm việc, có chuyện gì xin mời ngày mai chín giờ sáng gọi điện đến văn phòng.”

Hạ Á Thiều tức giận, uy hϊếp nhưng đối phương vẫn không làm.

“Tôi không phải làm việc suốt hai mươi bốn giờ, nếu cô vì lý do tôi không muốn giúp cô giải quyết việc cá nhân trong giờ nghỉ mà sa thải tôi, tôi sẽ nhờ luật sư gửi đơn cho cô.”

Kế toán năm mươi mấy tuổi tức giận nói rồi lạnh lung dập máy. .

Cô đành tìm một khách sạn để ở trước, sau đó bắt đầu gọi từ những khách sạn năm sao, không ngờ cái nào cũng gặp trở ngại, lễ tân trả lời một cách lịch sự, không thể lộ ra thông tin của khách, Hạ Á Thiều tùy tiện bịa ra một lý do, vì có văn kiện khẩn cấp phải đưa nhưng phong thư bị dính nước không nhìn rõ địa chỉ, hy vọng đối phương phối hợp nhưng khách sạn lại nói nếu địa chỉ không nhìn rõ có thể dựa vào hồ sơ trên máy tính để xác nhận địa chỉ, nếu xác nhận đúng là khách sạn của họ, họ sẽ rất hân hạnh thay mặt nhận.

Công chúa tức giận đến mức muốn phá hỏng điện thoại nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ còn cách đợi cho qua giờ trưa, Chu Tư Nhàn cũng đã tan việc, cô mới gọi lại hỏi được địa chỉ khách sạn và số phòng, nhanh chân đi thẳng tới khách sạn Lệ Bảo.

Lý do cô nghĩ ra là---bởi vì tạm thời anh không có ý định quay về mà ông nội lại quá nôn nóng hợp đồng, cho nên cô chính mình qua lấy.

Không ngờ tới trong phòng ngoại trừ anh ra còn có một cô gái khác.Khi nhìn rõ gương mặt, Hạ Á Thiều nhịn không được, sợ hãi kêu lên: “Cô…”.

Mặc dù đã rất lâu rồi nhưng cô vẫn nhận ra được, là Trình Bái Nghê.

Hạ Á Thiều hoàn toàn nói không ra lời, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Cô ta không phải đã chết lâu rồi sao? Làm sao có thể….

Không đúng, hẳn là người giống người thôi.

Chu Tư Nhàn nói Chu Khắc Phi đang theo đuổi thiên kim của Tề thị, cô gái này họ Tề, cô ta không phải Trình Bái Nghê, chỉ là….Trông giống thôi… Đúng, chỉ là trông giống thôi…

Trình Bái Nghê đã chết lâu rồi, không cần tự mình dọa mình.

Lần đầu tiên Trình Bái Nghê nhìn thấy cảnh sắc như thế nay ---- các vách đá dựng đứng trơn nhẵn, phía dưới là sóng biển trập trùng, vô cùng mỹ lệ nhưng cũng không kém phần nguy hiểm.

Mặc dù có lan can dọc theo đường biên, nhưng có thể nhìn ra được là đã cũ lắm rồi.

Những người gần đó trông rất quen nhưng cô không thể gọi tên.

Một cô gái nói, những lan can kia nhìn rất nguy hiểm, mọi người không nên tới gần.

“Hiện tại chia theo tổ chụp hình, hai giờ sau tập hợp.” Cô gái dẫn đầu nói.

Mỗi tổ đều có ba người nhưng bên cạnh Trình Bái Nghê không có một ai, tuy không ai nói với cô nhưng cô vẫn biết rõ, một người đang có việc gấp, không thể đi theo, còn người kia thì hôm qua đau bụng, giờ này vẫn đang ở khách sạn.

“Bái Nghê, cô đi một mình không sao chứ?”

“Không có vấn đề gì.” Cô cười cười, “Các bạn nếu làm xong rồi mình sẽ nhờ giúp.” Mấy cô gái trao đổi số điện thoại rồi rời đi.

Sau đó, một mình cô bắt đầu bước đi, phải đi qua hết những nơi gồ ghề mới có thể đặt cameras. Đột nhiên, có người gọi cô, “Trình Bái Nghê?”

Thêm Bình Luận