Chương 92: Đây không phải là trà sữa, đây là độc dược. (Chưa beta)

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên

Lần gặp mặt này cũng chỉ có vài người, ngoài trừ Tùy Sách, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ thì chỉ có thêm một thêm hai người bạn học, một nam và một nữ.

Hơn phân nửa bạn bè lúc đi du học của Đồng Vũ Vụ vẫn còn ở nước ngoài, trở về nước thì đa số đều ở những thành phố khác nhau. Sau khi tốt nghiệp, mỗi lần gặp mặt đều đáng quý trọng. Cô từ nhỏ đã đẹp. Trong phim ảnh, phụ nữ đẹp thì luôn bị người đố kỵ, vậy nên bên người mỹ nhân đàn ông thì nhiều mà phụ nữ thì hiếm. Nhưng cô thì lại không giống vậy, từ nhỏ đến lớn, duyên với những người khác phái của cô cũng tốt, mà với những người đồng giới lại càng tốt hơn.

Bạn học nữ ngồi bên cạnh Đồng Vũ Vụ để ý tới lắc tay cô đang đeo, kinh ngạc hỏi: "Cái này đẹp thật đó, là do cậu thiết kế sao?"

Lời này hấp dẫn sự chú ý của Phó Lễ Hành, hắn cũng nhìn về phía cái lắc tay ở trên cổ tay rắng nõn kia của cô.

Đồng Vũ Vụ cười cười, "Không phải đâu, đây là bạn của tớ tặng, hình như là thiết kế của Ashley."

Cô có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới bạn cô sẽ hỏi như vậy trước mặt Phó Lễ Hành.

Lắc tay này là quà sinh nhật Lục Nhân Nhân đưa cho cô, là do một nhà thiết kế trang sức rất có tiếng thiết kế, cô rất thích.

Bạn học nữ tiếc nuối mà nói: "Có lẽ là ý kiến chủ quan của tớ nhưng tớ thấy đồ cậu thiết kế so ra còn đẹp hơn nữa kìa. Cậu còn nhớ khi gần tốt nghiệp, cậu thiết kế cho tớ một chiếc nhẫn không? Tớ nói thật, không lừa cậu, đến bây giờ đó vẫn là chiếc nhẫn mà tớ đeo thường xuyên nhất. Cứ mỗi lần mang nó là cứ y như rằng có người hỏi tớ mua ở đâu, thương hiệu gì."

Nghe được bạn học nữ nói như vậy, Phó Lễ Hành có chút nghi hoặc nhìn về phía Đồng Vũ Vụ.

Hắn nhớ rõ chuyên ngành đại học của cô không hề liên quan đến thiết kế trang sức. Hơn nữa, hắn cũng không biết cô có bản lĩnh như vậy.

Đồng Vũ Vụ chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Phó Lễ Hành, liền thẹn thùng giải thích: "Chỉ là chút sở thích hồi đại học thôi à, lúc đó không có nhiều môn học nên mới có chút rảnh rỗi chơi cho vui thôi."

Nói đến sự yêu thích của Đồng Vũ Vụ đối với trang sức thì phải quay trở lại đoạn thời gian khi cô vừa mới có khái niệm về xấu đẹp.

Bởi vì mẹ cô rất thích mua trang sức, khi còn nhỏ cô còn thừa dịp mẹ không có ở nhà, trộm đeo vòng cổ của mẹ.

"Sao có thể chơi cho vui chứ." Bạn học nữ thấy Phó Lễ Hành giống như không biết đến chuyện này liền muốn ra mặt thay Đồng Vũ Vụ,: "Rõ ràng là cậu đã hoạch tưởng hết mọi chuyện đâu vào đó. Lúc ấy bọn tớ còn cho là sau khi cậu tốt nghiệp sẽ phát triển sự nghiệp theo hướng này nữa kìa, còn đặc biệt muốn góp tiền đầu tư cho cậu. Nào biết tốt nghiệp không bao lâu liền nghe được tin cậu muốn đính hôn."

Đồng Vũ Vụ cười hì hì, "Tớ cũng chỉ lấy được giải thưởng của một cuộc thi cực kỳ nhỏ thôi, đâu phải cuộc thi quan trọng nào đó đâu. Tớ bây giờ đã biến thành một người cực kỳ cực kỳ thích sưu tập đồ trang sức."

Phó Lễ Hành đột nhiên nghĩ tới.

Hắn chưa từng có kinh nghiệm tặng quà cho bạn gái. Khi hai người vừa mới ở bên nhau, loại chuyện như đặt mua quà cho đến bây giờ đều do thư ký Chu chuẩn bị. Hắn nhớ rõ lúc đó thư ký Chu nói với hắn là Đồng Vũ Vụ thích trang sức.

Lúc ấy hắn cũng chỉ để trong lòng, dù sao thì trên thế giới này có mấy người phụ nữ không yêu trang sức?

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, được bạn học khen làm cho đôi mắt của cô trở nên lấp lánh, là bộ dạng mà từ trước đến giờ hắn chưa thấy qua.

Chính xác thì phải nói là hắn đã từng gặp qua, là ở trong những giấc mơ kia.

Giống như khi thoát khỏi thân phận Phó phu nhân, cô trở nên lấp lánh rực rỡ.

"Đúng rồi, đàn anh, trước kia em nghe nói anh hẹn hò với Mạnh Vũ Vi, có phải không thế? Em vẫn luôn muốn hỏi anh nhưng không có cơ hội." Bạn học nữ lại đem đề tài chuyển về phía Tùy Sách.

Thái độ của Tùy Sách bình tĩnh, cười: "Đúng là có chuyện như vậy."

Loại tin đồn này hấp dẫn lực chú ý của Đồng Vũ Vụ.

Tùy Sách dịu dàng đa tình nhưng không lạm tình, mỗi một đoạn cảm tình đều đến nơi đến chốn, ít nhất loại chuyện như bắt cá hai tay chưa từng xảy ra. Sau khi hắn lấy lại tinh thần vượt qua tin tức Đồng Vũ Vụ đính hôn rồi kết hôn, thì hắn cũng không bài xích chuyện hẹn hò với người khác. Hắn cũng thử gặp gỡ người khác, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, hoặc đơn giản chỉ là tản bộ. Chỉ là hắn luôn có cảm giác thiếu một cái gì đó, hắn nghĩ đó hẳn là cảm giác rung động đi.

Kỳ thật mấy năm nay hắn cũng đã tỉnh ngộ, người giống như hắn vậy không thích hợp với hôn nhân, lúc đó hắn cho rằng mình có thể vì cô mà chấp nhận một mối quan hệ kết thúc bằng hôn nhân, nhưng thực tế khi hắn có ý nghĩ như vậy thì từ tận sâu trong xương cốt hắn vẫn cảm thấy đây là một sự "hy sinh".

Một khi đã ôm loại "tôi hy sinh, nhượng bộ và thoả hiệp vì em", đến sau này liệu nó có trở thành một loại "oán trách" hay không.

Nếu cuộc sống sau hôn nhân buồn tẻ, nếu cuộc sống lâu dài mất đi tình cảm mãnh liệt thì sao.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ sự hành hạ và chán ghét mà cha mẹ dành cho nhau trong cuộc hôn nhân của hai người.

"Vậy anh và Mạnh Vũ Vi là một đôi sao?" Luôn túc trực trên tuyến đầu buôn dưa lê ở Weibo, Đồng Vũ Vụ cũng tò mò hỏi.

Tùy Sách dừng một chút, ôn thanh cười nói: "Không có, khả năng cô ấy không thích anh."

Bạn học nữ kinh ngạc: "Nhưng sao em lại nghe nói là Mạnh Vũ Vi thích anh đã nhiều năm rồi."

Không phải nói là Mạnh Vũ Vi theo đuổi thời gian rất lâu sao? Sao đến miệng Tùy liền trở thành Mạnh Vũ Vi không thích hắn, cho nên bọn họ mới không ở bên nhau?

Tùy Sách tươi cười không đổi: "Làm gì có, loại lời đồn như vậy còn có người tin sao? Cô ấy rất tốt, cũng có thể là cô ấy cảm thấy anh không quá thích hợp đi."

Bạn học nữ nháy mắt liền nghĩ tới chuyện Tùy Sách là người theo chủ nghĩa không kết hôn liền hiểu, "Thì ra là thế."

Đến lúc gần kết thúc thì Đồng Vũ Vụ đi theo bạn học nữ vào toilet để trang điểm lại, một bạn học nam khác cũng ra ngoài nghe điện thoại, đột nhiên trong phòng chỉ lại Phó Lễ Hành và Tùy Sách.

Không ai nói chuyện làm cho bầu không khí có chút xấu hổ, Tùy Sách là người dễ tính, chủ động nói chuyện với Phó Lễ Hành: "Lúc anh và Vũ Vụ kết hôn, tôi ở Anh quốc có chút việc nên không đến, nhưng tôi có nhìn thấy ảnh chụp hôn lễ của hai người trên Weibo của bạn. Mọi người đều cảm thấy hai người rất xứng đôi."

Phó Lễ Hành mỉm cười gật đầu, "Thế sao? Cảm ơn."

Tùy Sách lại nói: "Lần sau anh và Vũ Vụ tới Anh quốc chơi thì nhớ tìm tôi, tôi mời khách."

Ngay lúc Phó Lễ Hành gật đầu thì di động trong túi áo khoác rung lên, hắn lấy ra thì thấy là tin nhắn của thư ký Chu.

Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, hắn hẳn phải tìm hiểu mọi tin tức về tình địch mới phải. Vậy nên vừa rồi ở dưới gầm bàn, hắn lấy di động nhắn tin cho thư ký Chu, để cho cậu ta đi điều tra tin tức cũng như tư liệu cá nhân của Tùy Sách.

Tần suất làm việc của thư ký Chu rất cao, bữa tối nay còn chưa ăn xong, mới qua thời gian nửa tiếng mà tư liệu tỉ mỉ về Tuỳ Sách đã điều tra xong, còn đã gởi đến hộp thư của hắn.

Phó Lễ Hành kiêng kị Tùy Sách, không phải bởi vì hắn là người ở bên cạnh Đồng Vũ Vụ trong giấc mơ kia, mà là vì những biểu hiện của hắn.

Nếu không có giấc mơ kia thì chỉ sợ cho dù là người sâu sắc đến đâu cũng không thể phát hiện ra Tùy Sách thích Đồng Vũ Vụ.

Những biểu hiện của hắn đối với cô giống như đàn anh đối với đàn em lớp dưới, không có bất kì chỗ nào đặc biệt.

Nhưng Phó Lễ Hành đã từng mơ thấy giấc mơ kia, cộng thêm việc quan sát Tùy Sách là có thể dễ dàng nhìn ra được. Khi đã thích một người thì cho dù có che giấu tốt thế nào thì tình cảm cũng sẽ bị bộc lộ qua những ánh mắt lúc lơ đãng hay những cử chỉ nhỏ nhặt.

Tỷ như khi Tùy Sách nói về chuyện Mạnh Vũ Vi thì sẽ theo bản năng mà liếc nhìn Đồng Vũ Vụ một cái, sau đó sẽ nhanh chóng dời đi.

Tỷ như, Đồng Vũ Vụ thích ăn hải sản, lúc Tùy Sách xoay bàn sẽ cố ý hoặc vô ý đặt những món ăn yêu thích của cô trước mặt cô.

Một người như vậy, vừa có thể khắc chế cảm tình của chính mình, vừa có thể biểu lộ đến mức cẩn thận không chút sơ hở, tình địch như vậy quá đáng sợ.

Quan trọng nhất chính là với sự hiểu biết của hắn với Đồng Vũ Vụ, nếu cô biết Tùy Sách thích cô thì cô tuyệt đối sẽ không đến gặp, càng sẽ không dẫn hắn theo cùng. Điều này cho thấy mấy năm cô quen biết Tuỳ Sách, cô chưa bao giờ nhận ra được tâm tư của Tùy Sách đối với cô. Cô không ngốc, khả năng duy nhất chỉ có thể là người nào đó che giấu quá giỏi.

Khi trở về Đồng Vũ Vụ còn rất vui vẻ, đứng phía sau Phó Lễ Hành, đặt tay trên vai hắn, hơi hơi khom lưng ghé vào hắn bên tai, cười nói: ""Hai người đang nói cái gì vậy?"

"Không có gì."

Chỉ tiếc là đạo hạnh của Đồng Vũ Vụ không đủ, gặp phải hai chuyên gia hàng đầu trong việc che giấu cảm xúc như Phó Lễ Hành và Tùy Sách, cô hoàn toàn không nhận ra sự bất hòa giữa hai người đàn ông.

Sau khi về đến nhà, Phó Lễ Hành lập tức đi thư phòng, lấy máy tính mở email xem tư liệu cá nhân của Tùy Sách, càng xem càng cảm thấy đây là một tình địch đáng gờm.

Không thể coi thường đối phương, cũng không thể quá coi trọng, dù sao người ta cũng chưa làm gì. Bề ngoài ra vẻ quân tử, có thể trên thực tế cũng vậy. Hắn cần phải quan tâm nhiều như vậy sao?

Phó Lễ Hành tắt máy tính, ở trong thư phòng hút một điếu thuốc nhưng loại cảm xúc bực bội này vẫn vứt không đi. Hắn biết, hắn bực bội là bởi vì những giấc mơ kia, bởi vì bản thân Tùy Sách, càng bởi vì tình cảm của hắn đối với Đồng Vũ Vụ đã tới mức sợ hãi mất đi cô.

Hắn không muốn làm cô nhận ra mặt trái cảm xúc của hắn.

Vì thế sau khi ra khỏi thư phòng, hắn đi phòng để quần áo thay một bộ đồ thể dục.

"Anh ra ngoài chạy bộ, em ngủ trước đi, không cần chờ anh."

Đồng Vũ Vụ đang ở đắp mặt nạ thuận tiện ở trên mạng ăn dưa, vừa thấy hắn mặc đồ như vậy, lại nghe lời hắn nói thì cực kỳ kinh ngạc, "Giờ này rồi anh còn ra ngoài chạy bộ? Làm sao thế ạ?"

Lúc này đã 9 giờ, không yên ổn ở nhà nghỉ ngơi lại ra ngoài chạy bộ, chẳng lẽ hắn lại đυ.ng phải chuyện gì phiền lòng?

Phó Lễ Hành ừ một tiếng, không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này với cô. Cô luôn rất quan tâm đến chuyện của hắn, hắn chỉ có thể hướng suy nghĩ của cô đến những chuyện không liên quan, "Là chuyện công việc, anh ra ngoài chạy một lát là ổn thôi."

Đồng Vũ Vụ không khỏi bội phục hắn, ban đêm nhiệt độ thấp như vậy, đừng nói chạy bộ, cô thậm chí còn không muốn tản bộ trong sân biệt thự.

Nhưng nếu hắn đã nói đây là vấn đề công việc, thuộc phạm trù cô không hiểu, nếu hắn cmar thấy chạy bộ có thể khiến tâm trạng tốt hơn thì cô sẽ không ngăn cản hắn.

"Vậy thì anh đi đi, cẩn thận một chút nhé." Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, "Không nên chạy quá muộn, càng về khuya càng lạnh."

"Ừ."

Nhìn theo Phó Lễ Hành ra khỏi nhà, Đồng Vũ Vụ thở dài trong lòng, thật đáng thương, nhất định là gặp phải chuyện phiền phức mới như vậy.

Nhất định là đám bánh quẩy già cố chấp trong hội đồng quản trị kia làm hắn không vui.

Phó Lễ Hành nói cô không cần chờ hắn, nhưng cô vẫn muốn chờ, chờ mãi cho đến gần 10 giờ thì hắn mới về.

Hắn không chỉ về mà còn mang theo một ly trà sữa.

"Nhìn Wechat thấy em nhắc đến." Phó Lễ Hành giải thích. Hắn về trong đêm khuya lạnh buốt, nhưng trên người lại không hề lạnh lẽo.

Đồng Vũ Vụ: "?"

Cô đúng là từng nhắc qua, nhưng lượng calorie trong trà sữa quá cao, cô căn bản không dám uống. Vẫn là lần trước đi dạo phố với Lục Nhân Nhân, hai người tính toán lượng calorie xong thì chả ai dám uống hết. Thay nhau chụp ảnh tự sướиɠ, chọn filter rồi post lên Wechat.

Cô uống một ngụm, Lục Nhân Nhân cũng chỉ dám uống hai ngụm.

Bây giờ đã 10 giờ rồi mà hắn còn mang về một ly trà sữa, cho cô uống?

Đây không phải là trà sữa, đây là độc dược.

Nhưng chi nhánh gần nhất của tiệm trà sữa này hình như cách biệt thự Tùng Cảnh có hai ba km..... Hắn chạy đêm còn thuận tiện mua một ly trà sữa cho cô?

Editor: T mới chuyển nhà ó mọi ng~~~ 🥰🥰 ko còn ở nhà thuê nữa 🎉🎉🎉Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản - Chương 92: Đây không phải là trà sữa, đây là độc dược. (Chưa beta)Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản - Chương 92: Đây không phải là trà sữa, đây là độc dược. (Chưa beta)