Chương 90: Loại cảm giác này, gọi là rung động. (Chưa beta)

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên

Phó Lễ Hành vẫn luôn là một người sống nội tâm. Cho dù trên người hắn đang xảy ra một chuyện hoang đường như vậy mà hắn cũng chỉ tự mình tiêu hoá, không hề để lộ mảy may cho Đồng Vũ Vụ biết.

Đồng Vũ Vụ vẫn cứ vui vui vẻ vẻ đi làm thêm kiếm tiền, thuận tiện chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn.

Cô quá bận nên cũng không để ý kĩ đến trạng thái của Phó Lễ Hành.

Phó Lễ Hành cũng không bao giờ nói chuyện trong mơ với người khác, chỉ là khi làm việc thì tâm tư vẫn nghĩ đến mấy chuyện trong mơ kia. Cũng may là gần đây công việc không quá nhiều, cho dù hắn có làm chút việc riêng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Buổi chiều vừa tới, hắn dứt khoát đứng dậy đi đến khu nghỉ ngơi của Phó thị.

Nói là khu nghỉ ngơi thì không bằng nói là khu thư giãn.

Đãi ngộ ở Phó thị rất tốt, khu thư giãn có chỗ để uống cà phê, còn có máy chạy bộ, trên tường còn có hai kệ âm tường lớn chứa đầy sách. Có sách chuyên môn, cũng có sách truyện tình cảm và nhiều loại sách khác dành riêng cho nhân viên.

Hắn vừa đến làm cho hai bác gái lao công đang nghỉ ngơi sợ hãi không thôi. Khi thấy hắn chỉ là tới tìm sách đọc thì hai bác lao công lập tức lui qua một bên, nhường lại tất cả không gian cho hắn.

Phó Lễ Hành đứng trước giá sách tìm trong chốc lát thì tìm được một quyển thảo luận về những huyền bí của thời gian và không gian. Hắn lấy cuốn sách ra rồi đứng trước kệ lật xem, vừa đọc liền bất tri bất giác đọc hơn một giờ.

Sự huyền bí của thời gian và không gian làm không ít thế hệ các nhà khoa học mê muội nghiên cứu.

Có rất nhiều người đều tin vào chuyện tồn tại một không gian vũ trụ song song. Ở một không gian khác cũng có thể tồn tại một "Tôi" khác, trải qua những chuyện tương tự nhau.

Nếu xác định có lý thuyết về chuyện không gian song song tồn tại thì mấy giấc mộng kì lạ của hắn xem như có một lời giải thích thuyết phục.

Chỉ là, cái sai ở đây là hắn mơ thấy chuyện trong không gian song song kia, mà trong không gian đó, kết cục của cô và hắn lại là ly hôn.

Sau khi nghĩ kĩ về chuyện này thì Phó Lễ Hành dường như bình thường trở lại, nhưng sâu trong lòng vẫn có một bóng đen. Hắn thả sách về lại chỗ cũ trên kệ.

Thực ra thì hắn cảm thấy bi ai cho chính mình ở không gian kia. Cho dù chỉ là giấc mơ nhưng hắn vẫn cảm nhận được "Hắn" sau khi ly hôn thì trong lòng trống trải bao nhiêu.

Tại sao "Hắn" lại buông tay cô dễ dàng như vậy?

Đồng Vũ Vụ rất coi trọng sinh nhật của Phó Lễ Hành. Từ trước đến giờ cô luôn thích chuẩn bị loại tiệc tùng như thế này. Qua vài lần kinh nghiệm thì càng về sau càng thuận buồm xuôi gió. Vốn dĩ tiệc sinh nhật của Phó Lễ Hành không cần cô xử lý, nhưng vì sức khoẻ mẹ Phó gần đây không tốt nên mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đều do cô giải quyết. Thế nên mấy ngày nay Đồng Vũ Vụ bận rộn như con quay.

Từ sau khi phát hiện một ngàn tệ cũng mua không được món quà gì có ý nghĩa thì cô bắt đầu nỗ lực nhận công việc kiếm tiền. Tiếc là cô năm nay 25 tuổi mới biết là kiếm tiền không hề dễ dàng! Trong lúc làm việc, cô thậm chí còn từ bỏ hình tượng đi cãi vả tay đôi với "ba ba bên A*" rất nhiều lần! Một lần rồi hai lần, làm cô tức giận đến hận không thể lấy tiền vả chết đối phương. Những lúc như vậy cô sẽ chạy tới phòng để quần áo để xem chiếc vương miện nhỏ nằm trong tủ trang sức, xem xong thì tức giận gì đó chỉ là mây bay.

*ba ba bên A: bên TQ hay có cách nói đại loại như người cho mình tiền là cha của mình, dùng để ám chỉ khách hàng/ đối tác làm ăn

Cô có thể chịu đựng rất nhiều vì Phó Lễ Hành, chỉ cần hắn có thể vui vẻ.

Chẳng bao lâu, Phó Lễ Hành nghênh đón sinh nhật thứ 31 của mình.

Tiệc sinh nhật năm nay cũng không khác gì mấy so với năm rồi, đều mời bạn bè và thân thích. Một năm này, số lần Đồng Vũ Vụ mặc sườn xám xuất hiện trong yến tiệc ngày càng nhiều, cô và Phó Lễ Hành khiêu vũ mở màn. Hai vợ chồng bây giờ phối hợp ngày càng ăn ý, có lẽ chính bọn họ cũng không biết là khi hai người nhìn về phía nhau, ánh mắt họ tràn đầy dịu dàng.

Ngay cả Vạn phu nhân nhìn thấy một đôi bích nhân này cũng phải ghé vào bên tai bạn tốt nói: "Tôi thấy mong ước của bà cũng sắp thành hiện thực rồi."

Mẹ Phó cầm ly rượu trong tay, nghe vậy thì cười, "Có ý gì?"

"Không quá hai năm bà liền được ôm cháu."

Vạn phu nhân tự nhận là có một đôi mắt tinh tường. Trước kia tuy rằng Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ nhìn qua thì rất tình cảm, nhưng vẫn luôn thiếu chút gì đó. Bây giờ loại khuyết thiếu này đã biến mất, một người từng trải như bà chỉ cần nhìn là đã biết. Phó Lễ Hành bây giờ mới chân chính yêu Đồng Vũ Vụ, Đồng Vũ Vụ cũng thực tâm thực lòng yêu Phó Lễ Hành. Trên người của hai người bây giờ mới xuất hiện bầu không khí lưỡng tình tương duyệt.

Mẹ Phó sửng sờ, sau đó thì cười đến thấy răng không thấy mắt, "Mượn lời hay của bà."

Cho dù Đồng Vũ Vụ nghĩ ra rất nhiều ý tưởng nhỏ cho bữa tiệc sinh nhật này, thì vẫn khó thay đổi tính chất thương mại trong một buổi tiệc sinh nhật của người trưởng thành, đặc biệt là Phó Lễ Hành. Cho dù là mấy người bạn tốt của Phó Lễ Hành thì cũng cùng nhau tụ tập nói chuyện với nhóm mấy người lãnh đạo công ty. 10 giờ tối, tiệc cũng đã tan, Đồng Vũ Vụ tắm rửa xong thì ngồi bệt trên thảm mở quà. Đây là phần cô thích nhất. Tuy là quà người khác đưa cho Phó Lễ Hành, nhưng hắn nói để cô mở rồi cất giữ, bốn bỏ năm lên thì mấy món quà đó cũng là của cô.

Không thể không nói, đàn ông tặng quà cho nhau quả thật vừa rộng rãi vừa lãng mạn (?!). Mấy người Chu Trì hoặc là tặng một cái chìa khóa xe, hoặc là bộ sưu tập đồ cổ, hoặc chính là đồng hồ.

Mỗi lần huỷ đi là mỗi lần cô phải lấy chay che ngực bày tỏ mấy người bạn này cô thực thích ......

Mẹ Phó rất hào phóng với người con dâu là cô, đối với con trai của mình thì càng khỏi phải nói, quà bà tặng chính là một trang viên nước ngoài mà bà mua hồi còn trẻ. (TY: ( ° ° ))

Đồng Vũ Vụ mở xem giấy tờ liên quan đến quyền sở hữu bất động sản của trang viên, càng xem càng thích.

Sau này cô ra ngước ngoài du lịch lại nhiều hơn một nơi để đi.

Nhưng mấy món quà này có tốt thì cũng không tốt bằng của cô! Cô dám bảo đảm, Phó Lễ Hành nhất định sẽ thích quà mà cô đưa nhất.

Phó Lễ Hành từ phòng tắm đi ra, hôm nay hắn cũng rất mệt mỏi, chỉ nghĩ muốn nhanh tắt đèn đi ngủ. Thấy cô còn hào hứng mười phần ngồi mở quà thì không khỏi cảm thán cô đúng là có nhiều năng lượng dư thừa, không phải người thường có thể so sánh nổi.

"Còn chưa ngủ?" Hắn hỏi. Đồng Vũ Vụ đứng dậy, cũng không thèm dọn dẹp đống quà quý giá dưới đất. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn nó, thỏa mãn rồi mới đi tới bên người Phó Lễ Hành, kéo cánh tay hắn, cười hì hì nói: "Em còn chưa đưa quà cho anh, anh không hiếu kỳ sao?"

Động tác lau tóc của Phó Lễ Hành dừng một chút.

Thẳng thắn mà nói thì hắn thật đúng là không hiếu kỳ.

Trong trí nhớ của hắn chưa từng có loại tò mò với những món quà được tặng.

Nhưng mà thấy bộ dạng hứng thú bừng bừng này của cô thì hắn cũng chỉ có thể phối hợp, gật đầu, "Là cái gì?"

Bây giờ đã là trời đông giá rét, Đồng Vũ Vụ không thích mở máy sưởi quá ấm ở trong phòng, bởi vì như thế không khí sẽ rất khô, vậy nên nhiệt độ và độ ẩm trong phòng hai người không ấm áp như xuân hạ, mà lại giống như mùa thu, vậy nên loại đồ cô mặc là loại áo quần ngủ bình thường.

"Vậy anh lại đây xem cho kỹ."

Cô vừa cười vừa nâng lên cánh tay trắng nõn non mịn, động tác chậm rãi cởi bỏ nút áo ngủ, cởi một nút còn chưa đủ, lại tiếp tục cởi thêm mấy cái.

Vẻ mặt Phó Lễ Hành kinh ngạc, hắn không nghĩ tới cô đột nhiên làm như vậy.

Ngay lúc hắn cho rằng quà sinh nhật là một buổi tối vui vẻ thì hắn bỗng thấy được hình xăm phía dưới xương quai xanh tinh xảo của cô.

Có thể là do mới xăm không bao lâu nên làn da xung quanh còn có chút đỏ.

Hình xăm kia rất đẹp, rất tinh xảo và đặc biệt. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra là một từ được ghép từ hai chữ f và u tạo thành. Ghép lại với nhau thì chính là fu, là Phó.

Phó Lễ Hành ngơ ngẩn.

Cho dù cho hắn một trăm cơ hội để đoán thì hắn cũng không bao giờ đoán được món quà của cô lại là thế này.

Đồng Vũ Vụ căng thẳng nhìn hắn, "Anh không thích sao?"

Cô thật sự không nghĩ ra quà gì cho thích hợp, cho đến khi nhìn thấy một người bạn hồi tiểu học quảng cáo về tiệm xăm của mình, chuyên thiết kế hình xăm và xăm hình. Sau khi nhìn thấy thì cô liền rục rịch, rồi hẹn trước một ngày thích hợp để xăm. Vì giúp đỡ công việc làm ăn của bạn học cũ nên mỗi thứ cô chọn đều là đắt nhất. Tiền đi làm kiếm được trong khoảng thời gian này cũng tiêu hết vào đây, cũng may là kết quả rất tốt, cô rất vừa lòng.

Phó Lễ Hành sao có thể không thích, hắn nhìn chằm chằm hình xăm kia không động đậy, chứng tỏ hắn cực kỳ thích

Chỉ là hắn không biết biểu đạt làm sao.

Hắn xác định là chính mình thích cô, nhưng so sánh hai người thì hình như cô thích hắn nhiệt tình hơn hắn thích cô một chút.

Làm cho hắn không biết nên làm như thế nào mới có thể đáp lại một cách nhiệt tình như vậy.

"Thích." Hắn nói.

Đồng Vũ Vụ chỉ nghe vỏn vẹn hai chữ cũng làm cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khách sáo mà vòng tay qua ôm eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn làm nũng: "Anh không biết nó đau thế nào đâu. Đau đến mức em hận không thể khóc. Bạn học của em nói em là kiểu thể chất không thể chịu đau. Nhân Nhân xăm ở mắt cá chân ấy, mà cô ấy không hề cảm nhận tí đau nào luôn. Em thì ngược lại muốn ôm đầu la hét loạn xạ. Phó Lễ Hành, nếu không phải thích anh thì em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không chịu đựng loại đau đớn này đâu!"

Phó Lễ Hành không nói chuyện, cái loại cảm giác tê tê này lại lần nữa truyền đến, giống như chỉ cần cô chạm vào hắn là có một dòng điện lưu len lỏi đi vào cơ thể.

Loại cảm giác này, hắn chỉ cảm thấy được ở trên người cô mà thôi.

Mấy tháng trước hắn không hiểu lắm, bây giờ thì hắn đã rõ. Loại cảm giác này, gọi là rung động.

Loại cảm xúc như rung động này không phải chỉ đến một lần, cũng không phải sau khi thích cô rồi sẽ không tồn tại nữa. Mà là mỗi một ngày đều sẽ có.

Hắn không nói lời nào, cũng giống như đang âm thầm bày tỏ sự say mê và yêu thích của mình dành cho cô.

Đồng Vũ Vụ thì lại nói tương đối nhiều, có đôi khi không cần hắn đáp lại thì cái miệng nhỏ của cô cũng có thể nói được rất rất nhiều, "Đời này sẽ không xuất hiện người thứ hai làm em cam tâm tình nguyện chịu đựng loại đau đớn vậy nữa đâu. Anh biết cái hình xăm này có ý nghĩa gì không? Em là của bản thân em, cũng là của anh."

Nói đến câu cuối cùng thì thật ra cô có chút thẹn thùng.

Lời tỏ tình công khai như vậy ... cũng là lần đầu tiên cô nói ra miệng.

Với cô thì nó rất là đáng quý, nên cũng hy vọng đối phương có thể quý trọng.

Sau khi thẹn thùng qua đi thì cô muốn nhanh chóng chuyển chủ đề. Không đợi Phó Lễ Hành mở miệng đáp lại thì cô lại bày ra kỹ năng biến sắc mặt trong một giây, giọng điệu cũng trở nên nguy hiểm, "Bạn học em nói xăm mình tuy đau, nhưng xoá nó đi lại càng đau hơn . Nếu sau này anh tổn thương em, hoặc nếu sau này chúng ta đường ai nấy đi thì em sẽ xoá sạch hình xăm này. Đau một lần rồi thì sẽ đá anh ra khỏi cuộc đời của em mãi mãi."

Mấy lời như vậy tuy có chút sến sẩm, nhưng cô lại đơn phương cho rằng nó rất ngầu.

Khi cô còn chưa thích hắn thì cô có thể chịu đựng rất nhiều chuyện, nhưng sau khi đã thích thì cô không muốn chịu đựng chút ấm ức nào.

Trao gửi trái tim của mình không có nghĩa là đối phương có thể tuỳ tiện giẫm đạp nó. Cô sẵn sàng và nhất định có thể lấy lại bất cứ lúc nào.

Nếu là trước đây thì chắc chắn Phó Lễ Hành sẽ không bận tâm gì nhiều, nhưng bây giờ, nhớ tới khả năng tồn tại một "Hắn" và "Cô" ở một không gian song song nào đó thì những lời này hắn lại không muốn nghe. Hắn cúi đầu, kéo eo cô ôm vào trong ngực, nhanh lẹ chặn cái miệng nhỏ của cô lại. Đương nhiên cũng vì chính hắn cũng đang rất muốn hôn cô.

Hôn được một lúc lâu tới nỗi Đồng Vũ Vụ không thể không thở dốc một hơi thì hắn mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn: "Không đâu, chúng ta sẽ không xa nhau."