Chương 86: Thương vợ không phải chuyện gì đáng xấu hổ

Sau khi tạm biệt Hồng Diệp, Hạ Mạt đi dọc theo sườn núi trở về.

Giữa cánh đồng cỏ xanh mướt có mấy người phụ nữ đội mũ, che mặt kín mít, họ đang hái những quả mọng trên cây màu xanh to bằng nắm đấm của người lớn.

Hạ Mạt nhìn người phụ nữ lanh lẹ hái nó xuống, sau đó thuần thục bỏ vào cái sọt sau lưng.

Một tháng ở đây, Hạ Mạt nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này quá nhiều lần. Thậm chí ở bờ ruộng đối diện cách đó không xa, trong những căn nhà lợp rơm tạm bợ, cô tận mắt nhìn thấy những cậu bé đang dùng dao cắt đôi quả màu xanh đó, vắt lấy chất lỏng màu trắng ngà rồi cho vào nồi quấy.

Một cơn gió thổi qua khiến cỏ cây bên ngoài đập vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.

Hạ Mạt nghĩ tới tấm chăn mỏng đắp trên người bà Giai Tuệ, cô khoanh tay, bước đi nhanh hơn.

Khi đi ngang qua một căn nhà hoang tàn, Hạ Mạt nghe thấy một tiếng ngâm nga yếu ớt.

Thật là một bông hoa nhài đẹp.

Thật là một bông hoa nhài đẹp.

Hương thơm toả ra đầy cành.

Vừa thơm vừa trắng khiến người ta nhớ thương.

……

Cô vô thức đi theo âm thanh đó, nhìn vào căn nhà, cánh cửa cũ khép hờ, cũng không có nhiều khoảng trống lắm, Hạ Mạt nhìn thấy một đôi mắt cá chân, cùng với vạt áo tung bay.

Chỉ là trước khi cô tìm tòi, nghiên cứu tại sao mình lại nghe thấy một bài hát quê hương ở một ngôi làng xa xôi, lạ lẫm thì cô đã nhìn thấy Hắc Sài vội vã chạy về phía mình.

Nhìn thấy chỉ có một mình cô đứng đó, Hắc Sài thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau khi cô chủ xảy ra chuyện, nhiệm vụ chính hiện tại của anh ta là đảm bảo an toàn cho Hạ Mạt.

Hắc Sài lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói, “Hạ Mạt, tôi đưa cô về.”

Nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của Hắc Sài vẫn chưa biến mất, Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy.

Vừa rồi vốn định tiễn Hồng Diệp đi ngang qua phòng Hắc Sài sẽ nói với anh ta một tiếng, nhưng cô thực sự có quá nhiều lời muốn nói với Hồng Diệp, hai người vừa đi vừa trò chuyện quả thực đã quên mất việc này.

Hạ Mạt cũng biết việc mình đột nhiên biến mất không thấy đâu ảnh hưởng lớn như thế nào đến Hắc Sài.

Vào đêm Thang Giai Tuệ xảy ra chuyện, những người ở lại Thang Trạch hầu hết là đàn em của Hắc Sài, sai lầm đêm đó là tội lỗi không thể tha thứ, mà hiện tại Chu Cẩn Nghiêu để anh ta phụ trách sự an toàn của mình, nếu cô xảy ra chuyện gì đó...

“Xin lỗi…… Hắc Sài, tôi quên không nói với anh, vừa rồi tôi tiễn chị Hồng Diệp đi.”

Rõ ràng Hắc Sài sửng sốt khi nghe thấy Hạ Mạt xin lỗi mình, hắn xấu hổ chà xát lòng bàn tay.

“Không, không sao, không cần phải như vậy đâu.”

Hai người cùng bước đi trong im lặng.

Khi sắp đi đến cổng, Hạ Mạt dừng chân, “Hắc Sài…”

“Ở thôn này còn…có người khác sao?”

“Ý tôi là , những…cô gái Trung Quốc khác?”

Nghe thấy lời Hạ Mạt nói, Hắc Sài vội vàng thu chân ngay khi vừa đi vào cổng.

Anh ta giơ tay xoa chóp mũi, ánh mắt đảo quanh một lúc rồi mới phủ nhận, “Không có, không có…”

Hạ Mạt thấy vậy cũng hiểu rõ sự tình, cô không đi sâu tìm hiểu nữa, dù sao thì một loạt phản ứng của Hắc Sài cũng đã chứng mình lời cô nói.

Bóng dáng cô nhìn thấy vừa rồi rõ ràng là một cô gái Trung Quốc.

Hạ Mạt lấy chiếc chăn dày hơn trong phòng, vừa đi ra ngoài, cô nghe thấy bà ngoại của Giai Tuệ đang nói chuyện với ai đó.

Cô suy nghĩ một lúc, tranh thủ bà ngoại tỉnh thì dỗ bà lên giường ngủ.

“Anh bạn trẻ, Giai Giai nhà chúng tôi rất tốt, cậu không được phụ lòng con bé.”

“Đôi khi tính tình của Giai Giai không tốt nhưng con gái mà, cậu chỉ cần dỗ dành con bé thôi…Mẹ của Giai Giai qua đời khi con bé còn rất nhỏ, cậu thương con bé nhiều hơn một chút, thương vợ mình không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả…”

“Vâng…Bà yên tâm.”

Sau khi nghe thấy giọng nói của Chu Cẩn Nghiêu, bàn tay nắm tay nắm cửa của Hạ Mạt dừng lại.

Ngay lúc cô do dự thì bà cụ nhìn thấy bóng dáng cô từ cửa sổ.

“Giai Giai…”

“Bà ngoại, cháu đây.”

Hạ Mạt đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy Chu Cẩn Nghiêu, cô bất giác nhớ tới lời bà ngoại vừa nói, “Thương vợ mình không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả…”

Cô giơ tay vén vài lọn tóc ra sau tai, cố gắng che đi đôi tai nóng bừng, sau đó cúi đầu, ôm chăn đi tới bên cạnh bà cụ.

Bà cụ đặt tay hai người chồng lên nhau, “Giai Giai, bà ngoại còn sống rất vui khi nhìn thấy cháu ở bên người cháu thích. Mẹ cháu qua đời sớm, sau khi cháu đến thành phố, trong lòng bà ngoại cũng không quá dễ chịu, bà không biết Giai Giai của bà ở bên ngoài sống có tốt không…Bà ngoại nhìn chàng trai này giúp cháu, người không tệ, nhất định sẽ thương Giai Giai nhà chúng ta…Hiện tại cháu đã có người chăm sóc, dù bà ngoại không còn…”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô mất đi người nhà có một bà cụ dặn dò cô giống như người thân, mặc dù đối phương coi cô là Thang Giai Tuệ nhưng hốc mắt của Hạ Mạt vẫn nóng lên, cổ họng nghẹn ngào, chua xót.

Cô ngước mắt nhìn bà cụ, có chút nghẹn ngào nói, “Bà ngoại…Bà đừng nói như vậy, bà có thể sống rất lâu, rất lâu… Giai Giai sẽ luôn ở bên bà ngoại.”

Sau khi nghe lời cô nói, bà cụ vui vẻ gật đầu, ngay cả những nếp nhăn theo thời gian trên mặt cũng đầy ý cười.

Hạ Mạt định nói thêm gì nữa thì một tiếng chuông dồn dập vang lên phá vỡ sự im lặng.

Bàn tay to rộng của Chu Cẩn Nghiêu nắm tay cô hơi siết chặt, sau đó anh đứng lên, đi sang phòng bên cạnh nghe điện thoại.