Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nằm Vùng

Chương 84: Tìm con chó này cho tôi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắc Sài chỉ do dự một giây, sau đó nhanh chóng khởi động xe, vừa quay đầu vừa bẻ tay lái, kèm theo tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất, đầu xe đổi hướng đi về phía con đường thông thoáng.

Anh ta biết cuộc giao dịch lần này gặp vấn đề, cho nên đối phương mới chậm chạp không xuất hiện, nhưng anh ta không hiểu tại sao Chu Cẩn Nghiêu lại yêu cầu quay xe về Thang Trạch.

Bầu không khí trong xe vô cùng áp lực, Hắc Sài nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, thoáng nhìn thấy khuôn mặt u ám, cau có của Chu Cẩn Nghiêu, anh ta mím môi, ấn chân xuống sâu hơn, gần như là đạp chân ga.

Tiếng phanh xe gấp vang vọng toàn bộ Thang Trạch, xe còn chưa dừng lại thì Chu Cẩn Nghiêu đã mở cửa nhảy xuống xe, sải bước đi lên cầu thang.

Khi Hắc Sài đóng sầm cửa lại, đông thời nghe thấy tiêng súng trên tầng hai, sau đó là một tiếng hét chói tai.

Những người canh giữ Thang Trạch đều ngất xỉu nằm trên mặt đất, Chu Cẩn Nghiêu thở hổn hển đá tung cửa phòng, chỉ thấy một vệt máu đỏ tươi kéo dài đến cửa sổ.

Hạt Mạt cầm súng ngã quỵ xuống mép giường, Thang Giai Tuệ nằm trên giường cổ áo rộng mở, đôi tay bịt tai lại, hét to.

“Là…Là Nguyễn Văn Trạch…”

Hạ Mạt gian nan nói ra mấy chữ này, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa sổ.

Hắc Sài theo sát phía sau thấy vậy lần theo vết máu đến bên cửa sổ, nhìn xung quanh một lúc rồi xoay người nhảy xuống cửa sổ mà không hề do dự.

Chu Cẩn Nghiêu đưa tay đỡ Hạ Mạt đang nghiêng ngả trên mặt đất, sắc mặt chất người phụ nữ trong lòng anh tái nhợt, trên mặt đầy nước mắt, cô run rẩy nói, “Đi xem, đi xem Giai Tuệ…”

Chu Cẩn Nghiêu thấy cô vẫn nguyên vẹn không bị thương, anh ôm cô đặt sang một bên, sau đó bước lên mấy bước, kéo chiếc chăn mỏng định bọc quanh người Thang Giai Tuệ nhưng Thang Giai Tuệ chỉ nhìn bước tường trắng với đôi mắt trống rỗng, thấy anh đến gần, cô bé lùi ra sau, hét lớn.

Thang Giai Tuệ điên rồi.

Không ai có thể đến gần cô bé, thậm chí khi nhìn thấy Thang Bỉnh Khôn, cô bé cũng sẽ hét to, lùi về phía sau, ném mọi thứ trong tay về phía đối phương, chỉ khi tiêm một mũi an thần mới giúp cô bé tạm thời yên tĩnh.

Giao dịch tại bến tàu bị lộ thu hút cảnh sát, bên giao hàng nhận được thông tin trước nên không xuất hiện, giao dịch cũng tạm ngừng.

Từ giọng nói đứt quãng của Hạ Mạt, Chu Cẩn Nghiêu hiểu được toàn bộ sự việc.

Đêm đó cô trằn trọc, khó khăn lắm mới tiến vào trạng thái ngủ, nhưng bị tiếng Puddinh sủa đánh thức, âm thanh phát ra từ phòng của Thang Giai Tuệ, Hạ Mạt không nghe thấy tiếng bước chân của những người ở lại canh giữ Thang Trạch. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, đồng thời lấy khẩu súng trong ngăn kéo ra, cẩn thận đi về phía cửa phòng Thang Giai Tuệ. Sau khi nghe thấy tiếng kêu của Thang Giai Tuệ ở trong phòng, cô dứt khoát mở cửa ra, nhìn thấy Nguyễn Văn Trạch đang đè lên người Thang Giai Tuệ, xé rách quần áo của cô bé, dưới tình thế cấp bách, Hạ Mạt giơ tay bắn một phát súng về phía đối phương.

Nguyễn Văn Trạch lê cái chân bị thương nhào về phía Hạ Mạt, cậu ta muốn cướp súng trong tay cô, cũng vào lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng ô tô phanh gấp, Nguyễn Văn Trạch chửi rủa, nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trối chết.

Không cần nghĩ cũng biết việc này được tính toán từ trước, chắc chắn phải có người ở bên ngoài Thang Trạch tiếp ứng cho Nguyễn Văn Trạch nên khi Hắc Sài đuổi theo vết máu đến nửa đường, chỉ nhìn thấy một vết bánh xe sâu kéo dài, cho đến khi biến mất không thấy dấu vết đâu.

Sau sự việc này, Thang Bỉnh Khôn tức giận, ra giá cao treo thưởng cho ai lấy được đầu của Nguyễn Văn Trạch, cũng trong quá trình treo thưởng mới tìm ra nguyên nhân Nguyễn Văn Trạch chuyển trường từ Bangkok đến một trường tư thục ở Chiang Mai.

Khi còn học ở Bangkok, cậu ta nhiều lần dụ dỗ, gian da^ʍ với nữ sinh, đồng thời quay video lan truyền khắp trường, những cô gái này không dám lên tiếng vì xấu hổ và kiêng kỵ thế lực nhà họ Nguyễn, trong đó có một cô gái không chịu nổi áp lực nhảy lầu tự sát, mà cha mẹ cô gái đó sau khi đọc nhật ký của con gái mới biết nguyên nhân con gái tử tự.

Nhưng Nguyễn Hoa Trung là ai? Ông ta chỉ cần nói một câu đã lặng lẽ thay Nguyễn Văn Trạch xử lý xong mọi chuyện, sau đó chuyển cậu ta đến trường ở Chiang Mai.



Trong thư phòng hỗn loạn, đây là lần đầu tiên Chu Cẩn Nghiêu thấy Thang Bỉnh Khôn nổi điên, mất khống chế như vậy kể từ khi đi theo ông ta.

“Nguyễn Hoa Trung, con chó già này!”

Nhu Khang tức giận chửi rủa, ném chiếc máy tính bảng trong tay xuống đất, trên màn hình đang chiếu đoạn video Nguyễn Văn Trạch dụ dỗ nữ sinh, hình ảnh cực kỳ tục tĩu, khó coi.

Thang Bỉnh Khôn siết chặt hai tay, dưới cơn thịnh nộ, ông ta đập xuống bàn lần nữa, sau đó rút súng bắn về phía màn hình đang chiếu video.

“Tìm!! Tìm con chó này cho tôi!!”

Lúc này, tin tức về phần thưởng trị giá 50 triệu đô la Mỹ cho cái đầu của Nguyễn Văn Trạch đã lan truyền khắp Thái Lan, nhưng mặc dù phần thưởng khổng lồ như vậy lại không một ai dám nhận, những người này, tất cả đều sợ hãi trước thế lực to lớn của Nguyễn Hoa Trung.
« Chương TrướcChương Tiếp »