- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nằm Vùng
- Chương 78: Không vội, ăn thứ khác trước
Nằm Vùng
Chương 78: Không vội, ăn thứ khác trước
Đại sảnh trống trải rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Đột nhiên, một tiếng chuông dồn dập vang lên, Nhu Khang cầm lấy chiếc điện thoại trong tay đàn em.
Giọng điệu của người bên kia điện thoại gấp gáp lạ thường, Nhu Khang càng nghe càng cau mày, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Cẩn Nghiêu thờ ơ đứng một bên, nghiến răng nghiến lợi, đè nén xúc động muốn chửi tục.
Đương nhiên Chu Cẩn Nghiêu biết người trong điện thoại nói cái gì.
Những người Nhu Khang sắp xếp để lừa anh giao dịch đều biến mất, cùng với lô hàng mà anh cho là giả cũng biến mất không dấu vết.
Sau khi cúp điện thoại, Nhu Khang không nhịn được nữa, hắn đạp đổ chiếc ghế trước mặt, tức giận chửi bới rồi dẫn người của mình rời khỏi Thang Trạch.
Nhìn thấy đám người Nhu Khang đã rời đi, Hạ Mạt nhanh chóng chạy xuống lầu.
Sau đó cổ tay mảnh khảnh bị người đàn ông giữ chặt.
Hạ Mạt không kịp sắp xếp ngôn ngữ, vội vàng hỏi, “Cô gái vừa rồi…Bọn họ, họ đã làm gì cô ấy…”
Chu Cẩn Nghiêu giơ tay nhìn đồng hồ, đã hai mươi phút trôi qua kể từ khi cô gái bị kéo đi, hai mươi phút này đủ để những tên gϊếŧ người không chớp mắt đó kết liễu một cô gái bị trói chặt chân tay, tiện thể chôn cô gái trên ngọn đồi sau núi.
Anh đưa tay đặt lên trán Hạ Mạt, lau sạch lớp mồ hôi mỏng toát ra do sợ hãi của cô.
“Em về phòng trước đi, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hạ Mạt lập tức hiểu ý của anh—— không cần phải ra ngoài xem, người đó đã bị ‘xử lý’ giống như lời Nhu Khang nói, bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật ở nơi này.
Chu Cẩn Nghiêu dẫn Hạ Mạt đang thất thần giống như một con rối đi về phòng.
Vừa rồi nghe thấy câu trả lời của anh, tay cô dần mất đi độ ấm, như thể không có bất kỳ mạch máu nào chảy trong chân tay cô, lạnh đến thấu xương.
Anh khẽ thở dài, anh biết chuyện vừa xảy ra ảnh hưởng rất lớn đến cô, nhưng đó là sự thật, ngoại trừ những người bán mạng cho Thang Bỉnh Khôn, không ai biết bí mật nơi này mà có thể sống sót rời đi, đây cũng chính là lý do anh yêu cầu Hạ Mạt ngoan ngoãn, bởi vì một khi cô tự ý rời khỏi sự khống chế của anh, bị những người khác phát hiện, kết cục sẽ giống như cô gái kia.
Màn đêm buông xuống, Hạ Mạt hơi nhíu mày nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.
Bản thân đối với anh chắc hẳn có chút đặc biệt.
Cô đã thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình, cầu xin anh thả mình đi ở chợ đêm, thậm chí ngày hôm qua cô còn cố gắng bỏ trốn mà không nói một lời, nhưng người đàn ông bên cạnh không giống với Nhu Khang, tùy tiện yêu cầu thuộc hạ của mình “xử lý” cô.
Anh quan tâm đến vết thương của cô, khi cô chủ động đòi làʍ t̠ìиɦ, anh sợ chạm vào vết thương của cô. Sau khi cô sống sót sau tai nạn nguy hiểm, anh đưa cho cô một khẩu súng, dạy cô cách sử dụng nó để tự vệ.
Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Hạ Mạt, tất cả đều không có ngoại lệ mà liên quan đến Chu Cẩn Nghiêu.
Cô không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, bên cạnh giường đã trống không.
Cô cụp mắt suy nghĩ, Chu Cẩn Nghiêu rất ít khi ở Thang Trạch cả ngày, hôm qua anh đã ở cùng cô cả ngày, rõ ràng anh đã gác lại những chuyện khác để đưa cô đến súng trường tập bắn súng.
Cả ngày Hạ Mạt cứ ngơ ngác, khi đầu óc trống rỗng, cô luôn nghĩ đến cô gái mạnh mẽ, bướng bỉnh A Tử, cũng sẽ nghĩ đến Chu Cẩn Nghiêu, không biết lúc này anh đang ở đâu, anh đang làm gì, liệu anh có gặp nguy hiểm hay không.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cô quay về phòng ngủ trưa, khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy Hồng Diệp thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
“Vừa hay em ngủ dậy, chị còn đang phân vân không biết có nên đi lên lầu đánh thức em không.”
Nhìn thấy cô, Hồng Diệp kéo cánh tay cô đi vào bếp, chỉ vào dụng cụ nhà bếp và kệ bếp trước mặt cô, giải thích với cô, “Cô chủ không ở đây, hôm nay chị phải đưa Pudding đến phòng khám, có thể buổi chiều chị sẽ về muộn, chị đã xào ít đồ ăn rồi, em đói bụng thì cứ hâm nóng, còn nữa, có khi em sẽ phải tự nấu cơm, em đừng lo lắng cho chi, chị không biết mình sẽ đi mấy tiếng, cho nên em cứ làm những gì mình thích là được.”
Hạ Mạt gật đầu, sau đó nhìn về phía Pudding trong l*иg, “Chị Hồng Diệp, chị đi một mình được không?”
Sự lo lắng của Hạ Mạt không phải không có lý do, mặc dù Pudding vẫn chưa một tuổi nhưng nó được nuôi dưỡng rất tốt, hiện tại có thể cao bằng nửa con người.
Hồng Diệp xua tay, nhìn cô với vẻ mặt ‘đừng coi thường chị’, “Hạ Mạt, em quên mất khoảng thời trước có chiến tranh, một mình chị mua hơn mười cân trái cây và rau củ, còn khiêng thêm mấy chục con gà thả vườn về à?”
Hạ Mạt không nói nên lời, nuốt câu nói ‘có cần em đi cùng chị không’ vào trong bụng.
Một buổi chiều, Hạ Mạt ngồi trên ghế đọc sách, khi cô ngẩng đầu lên, đồng hồ trên tường đã chỉ sáu giờ chiều.
Cô nhìn ra cửa, không thấy bóng người Hồng Diệp đâu, liền đứng dậy đi vào trong bếp.
Cô hâm nóng thức ăn trong nồi, vo gạo cắm cơm, trong khi lẳng lặng chờ đợi, cô chợt nghĩ đằng nào cũng bật bếp, sao mình không nấu một chút canh, chờ Hồng Diệp về, chị ấy cũng có thể uống một bát canh nóng hổi.
Khi Chu Cẩn Nghiêu về, anh nhìn thấy Hạ Mạt đang bận rộn trong bếp, canh sườn ngô đang sôi ùng ục, Thang Trạch vốn quạnh quẽ chợt bao trùm hơi thở dễ chịu.
Hoàng hôn đã đến, mặt trời lặn ở phía chân trời chiếu tia sáng vàng cuối cùng xuống mặt đất, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, bao trùm người Hạ Mạt.
Mái tóc đen nhánh của cô được buộc lỏng lẻo ở sau đầu, khi cô cúi xuống, một vài sợi tóc vô tình trượt ra khỏi sau tai cô, xõa xuống một bên mặt.
Chu Cẩn Nghiêu đột nhiên cảm nhận được một cảm giác gia đình đã lâu không gặp, mà người mang đến cho anh cảm giác này chính là Hạ Mạt.
Mãi cho đến khi Chu Cẩn Nghiêu đặt đồ trong tay sang một bên thì Hạ Mạt mới chú ý đến anh.
“Anh, sao anh lại về? Em không biết anh về ăn cơm tối nên không cắm nhiều cơm lắm…”
Cô bật vòi nước rửa tay sạch sẽ, sau đó giơ tay muốn mở nắp nồi cơm điện xem có thể bỏ thêm gạo vào hay không. Ánh mắt của cô chợt rơi vào thứ anh đặt sang một bên, chiếc túi đóng gói theo phong cách Trung Quốc quen thuộc, bên trong có mấy chiếc hộp xếp chồng lên nhau, trên đó có viết dòng chữ—— bánh lớn Lương Nông.
Tay Hạ Mạt dừng lại giữa không trung.
“Cái này…Anh mua nó ở đâu vậy…”
Bánh Lương Nông là món ăn vặt truyền thống ở phía Nam, ở Trung Quốc, chỉ có thể mua được ở trấn Lương Nông, đương nhiên Hạ Mạt không tin có thể mua được loại bánh này ở một cửa hàng bánh ngọt ở Thái Lan.
“Không phải mấy ngày trước em nói em muốn ăn sao?”
Hạ Mạt cụp mắt xuống, trái tim mềm nhũn.
Cô mở hộp ra, lấy một chiếc bánh vuông vức, bên trên khắc chữ hán, cắn một miếng, nhân bên trong tràn ra ngoài, trong phúc chốc, khoang miệng tràn ngập vị ngọt của nhân đậu xanh.
Nó có vị giống hệt chiếc bánh Lương Nông mà bà dẫn cô đi mua khi còn nhỏ.
Hạ Mạt cầm một góc bánh khác đưa đến bên môi Chu Cẩn Nghiêu, “Lúc còn nhỏ bà nội mua cho em ăn, chính là hương vị này.”
Chu Cẩn Nghiêu giơ tay lau những hạt đỗ không cẩn thận dính trên môi cô, anh hơi cúi đầu, cắn một miếng bánh và mυ"ŧ ngón tay của cô vào trong miệng.
Hạ Mạt bị đầu lưỡi của anh liếʍ đến đỏ mặt, cô vội vàng rút tay về, “Đến giờ ăn cơm rồi…”
Tuy nhiên người đàn ông lại giơ tay ra, ôm lấy cô, xoay người lại, bàn tay to lớn đặt lên cặp mông mềm mại của cô, ánh mắt dừng trên hành mi khẽ run rẩy của cô, “Không vội, ăn thứ khác trước.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nằm Vùng
- Chương 78: Không vội, ăn thứ khác trước