Chương 77: Người chết

Đương nhiên Chu Cẩn Nghiêu cũng nhìn thấy Nhu Khang, anh nhíu mày.

Nhận thấy cơ thể của người phụ nữ trong lòng ngực căng thẳng khi nhìn thấy Nhu Khang, người đàn ông hôn lên tai cô, “Đừng sợ”, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Tâm trạng hiện tại của Hạ Mạt rất hỗn loạn, cô không biết vì sao Nhu Khang lại bắt được A Tử, thậm chí trong ấn tượng của cô, Nhu Khang chưa từng gặp A Tử, rõ ràng Hắc Sài đã ngầm đồng ý cho cô gái đó rời khỏi Thang Trạch, rõ ràng cô gái đó có thể bình yêu vô sự sống những ngày tháng bình yên ở bên ngoài, tại sao cô gái đó lại dính líu đến Thang Trạch lần nữa, mà lần này người cô gái chọc phải lại là Nhu Khang tàn nhẫn.

Cô hít một hơi thật sâu, ấn then cửa trong tay xuống, sau đó nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, giấu cơ thể ở trong góc.

Trong phòng khách, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang khâu vết thương trên vai cho Nhu Khang.

Khi thuốc gây tê dần có tác dụng, khuôn mặt dữ tợn của Nhu Khang giãn ra một chút, hắn lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh.

“Hắc Sài đâu?”

Những người ở lại Thang Trạch cùng Hắc Sài nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không biết tại sao người phụ nữ từng lén bỏ trốn này chọc phải Nhu Khang, cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến Hắc Sài, tất cả đều lựa chọn cách im lặng.

Nhu Khang thấy thế, hắn nheo mắt lại, đầu lưỡi liếʍ quanh hàm răng một vòng, sau đó hắn giơ tay vẫy đàn em bên cạnh, những người đó tản ra tìm kiếm ở các phòng khác nhau.

Hắc Sài vừa bước vào cửa đã bị mấy người vây quanh, những người đó cũng biết anh ta là tiền bối, cúi đầu xin lỗi vì hành vi xúc phạm, sau đó muốn nắm chặt cánh tay của anh ta, đưa anh ta đến trước mặt Nhu Khang.

Hắc Sài nhíu mày, mặc dù trong lòng nghi vấn nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cũng không sợ hãi.

“Tôi tự đi được.”

Chỉ là vẻ mặt bình tĩnh của anh ta lập tức sụp đổ khi nhìn thấy A Tử bị trói chân, trói tay, đầu rù tóc rối, quần áo xộc xệch trong phòng khách.

Nhu Khang bình tĩnh nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Hắc Sài, hắn cười khẩy, trong lòng hiểu rõ.

Hắn xua tay, người bên cạnh mở chiếc ba lô, đổ xuống đất, trong số đồ đạc của phụ nữ bất ngờ có một chiếc ví nam, mặc dù bên trong không có giấy tờ gì nhưng chứa một số tiền mặt lớn.

Sau đó Nhu Khang lấy ra một khẩu súng Locker màu đen, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Bác sĩ bên cạnh đã xử lý xong vết thương trên tai hắn, tức tốc thu dọn đồ rồi rời đi.

Nhu Khang hất cằm, một đàn em cầm cây gậy trong tay đập mạnh vào đầu gối của Hắc Sài.

Hắc Sài kêu lên, quỳ gối xuống mặt đất.

A Tử bị trói chặt nhìn thấy cảnh tượng này thì kêu lên, điên cuồng giãy giụa.

“Nhu Khang”

Chu Cẩn Nghiêu nhíu mày, trầm giọng nói.

Nhu Khang nghiêng đầu, biết Hắc Sài hoàn toàn đi theo Chu Cẩn Nghiêu.

Sắc mặt hắn tối sầm, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa người phụ nữ và Hắc Sài trên mặt đất.

“Bụp” một tiếng, khẩu súng lực được ném tới trước mặt Hắc Sài.

“Hắc Sài, nếu tôi nhớ không lầm thì khẩu súng Locker G19 này là do anh Khôn tặng cậu thì phải?”

Trên thế giới này có rất nhiều súng lục, chỉ dùng một khẩu súng thì không đủ để xác định chủ nhân của nó, nhưng thật trùng hợp, đây là khẩu súng Locker G19 mà người Châu Á không sử dụng, ngay cả đạn được sử dụng cũng là loại đạn dày 9mm thường được sản xuất ở châu Âu, lúc trước, khi Hắc Sài đi theo Thang Bỉnh Khôn đến bờ biển quốc tế để giao dịch, người da trắng muốn có nó, hai người chiến đấu hết mình, cuối cùng gϊếŧ chết đối phương. Thang Bỉnh Khôn liền giao khẩu súng lục của người Châu Âu cho Hắc Sài, cái tên Hắc Sài đặc biệt được khắc trên tay cầm súng.

Hắc Sài nhìn chằm chằm khẩu súng lục, anh ta không nói gì.

“Sao lại không nói gì? Tôi thấy người phụ nữ này không có bất kỳ kỹ năng gì, sao cô ta có thể dễ dàng trộm súng của cậu đi như vậy? Còn mang theo cả một chiếc ví đầy tiền nữa?”

“Hắc Sài, anh Khôn luôn hết mực khen ngợi năng lực của cậu, chuyện gì đã xảy ra vậy? Dễ dàng thua trên tay một người phụ nữ như vậy sao?”

Nói xong, Nhu Khang đưa mắt nhìn về phía A Tử, trong mắt cô tràn đầy tức giận, đôi tay vặn vẹo, dùng hết sức cố thoát khỏi sợi dây thừng trói quanh cổ tay, miệng ậm ừ không rõ.

Đương nhiên Nhu Khang sẽ không cho người xé miếng băng dính trên mặt cô gái, người phụ nữ nghe được quá nhiều chuyện không nên nghe, nhất là hiện tại cô gái này còn có mối quan hệ không rõ ràng với Hắc Sài.

Trưa hôm nay, hắn đến gặp đám người tham gia giao dịch ở xưởng gỗ Đông Thành tại một quán ăn hẻo lánh cách thành phố khá xa. Chu Cẩn Nghiêu không có mặt trong buổi giao dịch vào sáng sớm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Thang Bỉnh Khôn sẽ ngày càng tín nhiệm đối phương, Nhu Khang không thể để mình dần bị gạt sang một bên, hắn cần phải loại bỏ Chu Cẩn Nghiêu càng sớm càng tốt.

Trong phòng bao, hắn giải thích cho những người đó biết địa điểm của lần giao dịch tiếp theo, đồng thời nếu Hắc Sài vẫn là người đi thì dứt khoát xử lý, bằng cách này, hắn sẽ buộc Chu Cẩn Nghiêu phải đích thân ra tay.

Không ngờ hắn vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng chạy, mấy người trong phòng bao vội vàng chạy ra ngoài, bắt được A Tử chưa kịp rời đi.

Dựa trên nguyên tắc thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, Nhu Khang phái người đưa A Tử đến trước mặt mình, tính toán khám xét cẩn thận. Nhu Khang thấy A Tử không tệ nên nảy sinh tâm tư, ngón tay thô bạo xé cổ áo cô gái, nhưng hắn không ngờ người phụ nữ này nhìn như thỏa hiệp nhưng hắn vừa cúi xuống cô gái đã mở miệng cắn mạnh vào tai phải của hắn, khiến tai hắn bị đứt đoạn.

Vừa hay đàn em cầm khẩu súng lục đi vào, lúc này Nhu Khang mới kiềm chế được xúc động muốn bóp chết người phụ nữ bên dưới, tát cô gái một cái thạt mạnh rồi ra lệnh trói cô gái lại, đưa về Thang Trạch.

Nhu Khang thấy Hắc Sài im lặng, cam chịu việc này, hắn không đi sâu vào vấn đề nữa, hắn cũng không cần thiết phải biết quan hệ giữa hai người này như thế nào, hắn chỉ biết cô gái này có quan hệ mật thiết với Hắc Sài, như vậy là đủ rồi.

“Xử lý người phụ nữ này.”

Vài người giam lỏng Hắc Sài vào phòng khách lúc trước lanh lẹ đưa người phụ nữ trên mặt đất ra ngoài.

Nghe thấy vậy, Hắc Sài đột nhiên đứng dậy, nhưng lại bị người phía sau dùng gậy đánh mạnh vào chân.

“Nhu Khang! Cô ấy không biết những chuyện xảy ra ở đây!”

Một tiếng kêu sợ hãi nhỏ truyền đến từ góc cầu thang, Nhu Khang nhìn qua, thấy Hạ Mạt dùng hai tay che miệng đứng đó.

“A!” Nhu Khang cười một cách khinh thường.

Ánh mắt hắn dán chặt vào người Hắc Sài, lời nói ra tựa như đang nói với người đang đứng ở góc cầu thang.

“Hắc Sài, cậu biết ai giữ được bí mật tốt nhất không?”

Không đợi đối phương trả lời, hắn lập tức đưa ra đáp án.

“Người chết ——”

Hắn vỗ mạnh vào tay vịn của ghế sô pha rồi đứng lên, “Ngoại trừ cậu, tôi, những người bán mạng cho anh Khôn thì những người còn lại, chỉ cần đi vào đây thì không thể sống sót nếu đi ra ngoài.

Sau đó, hắn mỉm cười, quay đầu nhìn Chu Cẩn Nghiêu đang đứng một bên, “Cậu nói xem có đúng không? Chu Cẩn Nghiêu?”