Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nằm Vùng

Chương 74: Đừng khóc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mạt vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất kiên cường, trong mười chín năm ngắn ngủi, cô mất đi cha mẹ và bà nội, năm lớp 10, bà ngoại, người yêu thương cô nhất cũng qua đời, trên thế giới này không còn ai quan tâm, che chở cho cô nữa, mà năm đó cô mới chỉ 16 tuổi.

Cuộc sống vốn đã bi thảm, muốn được người khác quan tâm không khó, nhưng Hạ Mạt không cần.

Cô không cầm những sự quan tâm bố thí đó cho nên sau khi lên đại học, ngoại trừ giảng viên và người bạn thân Đường Giai Giai của cô thì không ai biết sổ hổ khẩu của cô chỉ có một mình tên cô nằm trong đó.

Hạ Mạt cảm thấy mình sống như vậy rất tốt, chỉ cần yêu bản thân là đủ rồi, cô không cần người khác thích mình hay tình yêu, bởi vì ngoại trừ người thân ra, sự quan tâm của những người khác đều có điều kiện.

Mãi cho đến khi cô gặp Chu Cẩn Nghiêu.

Lúc đó cô mới hiểu thực ra mình rất muốn được quan tâm, chỉ là bản thân cố tình cho rằng mình không cần, cố gắng lừa dối bộ não của mình suốt cuộc đời.

Chu Cẩn Nghiêu có thể tùy tiện coi cô như đồ vật, chơi xong thì tiện tay vứt đi, nhưng anh không làm vậy, anh quan tâm cô, sẽ ghi nhớ câu nói bâng quơ của cô, trong kỳ kinh nguyệt, anh sẽ ôm cô trong lòng cho đến khi trời sáng, lúc đi ra ngoài anh sẽ gọi điện thoại hỏi xem cô có ăn uống đầy đủ hay không, cũng giống như ngày hôm nay, dù tức giận đến tột độ nhưng vẫn hỏi vết máu trên người cô từ đâu mà ra…

Hạ Mạt không biết việc anh làm vậy với mình có tính là chiếm hữu hay không nhưng cô biết rõ mình đã hoàn toàn luân hãm trong sự quan tâm của anh, cô không khống chế được bản thân, mặc dù cô biết rõ một tên buôn ma túy như Chu Cẩn Nghiêu là một người tay dính đầy máu.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, trầm giọng nói, “Đừng khóc.”

Nhưng trong lòng Hạ Mạt lúc này có quá nhiều cảm xúc ngổn ngang, trong đó có nỗi sợ hãi suýt bỏ mạng dưới lưỡi dao, nỗi nhớ nhung người thân, cùng với những nỗi tủi thân vì bị cầm tù mà không biết nói với ai, những cảm xúc đan xen giờ phút này đây đều bộc phát trong vòng tay ấm áp và lời dỗ dành trầm thấp của người đàn ông.

Hạ Mạt nức nở một lúc, sau đó cô cảm thấy mí mắt sưng đỏ của mình dần nặng trĩu, cộng thêm cơ thể và thể xác ngày hôm nay căng thẳng cực hạn, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cô vô thức dựa vào người Chu Cẩn Nghiêu, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Chu Cẩn Nghiêu nghe thấy tiếng hít thở dần đều của người phụ nữ trong lòng ngực, anh đứng dậy bế cô vào phòng tắm.

Khi Hạ Mạt tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối om, ngọn đèn tường cạnh giường tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, ấm áp.

Cô cử động cánh tay, phát hiện mình đang mặc áo choàng tắm, nằm trong lòng ngực của Chu Cẩn Nghiêu.

Thấy cô đã tỉnh, Chu Cẩn Nghiêu dịu dàng hỏi, “Có khát không?”

Hạ Mạt chớp mắt, hơi ngửa đầu nhìn đường quai hàm sắc nét của anh, lắc đầu, “Không khát…”

Cô rút cánh tay đang đặt trên bụng anh về, nhưng trong lúc di chuyển, cô không cẩn thận chạm vào thân dưới hơi cương của người đàn ông.

Hạ Mạt sửng sốt, hơi ấm đột nhiên truyền vào tai cô.

Chu Cẩn Nghiêu khẽ cau mày, anh nghiêng người nhích lại gần, “Ngủ đi, muốn uống nước thì nói với tôi.”

Vừa rồi lau người cho cô trong phòng tắm anh đã có phản ứng, nhưng nghĩ đến những gì cô trải qua ngày hôm nay cộng thêm vết thương trên cổ, anh kiềm chế cảm giác khô nóng trong cơ thể, vội vàng quấn khăn tắm rồi bế cô ra ngoài.

Du͙© vọиɠ vừa mới giảm xuống được một ít lại bị cái chạm vô tình của cô kí©h thí©ɧ, dâng trào trở lại như sóng triều thổi quét bốn phía.

Chu Cẩn Nghiêu nuốt nước miếng, khó chịu xoa lông mày.
« Chương TrướcChương Tiếp »