Hạ Mạt gật đầu, đợi Thang Giai Tuệ lên tiếng một lần nữa và thống nhất với cô bé về thời gian ra ngoài.
Thấy cô đồng ý, đôi mắt của Thang Giai Tuệ sáng ngời, sự phấn khích bộc lộ rõ ra ngoài, kéo tay Hạ Mạt đi ra ngoài, “Chị, vậy hiện tại chúng ta đi luôn đi, dù sao bây giờ em cũng không có việc gì làm, để em dẫn chị đi trải nghiệm mát xa kiểu Thái chính gốc!”
Hạ Mạt sửng sốt trước quyết định đột ngột của Thang Giai Tuệ, sau khi đi được mấy bước, cô dừng lại ở cửa.
“Giai Tuệ, em đợi chút. Chị nói một tiếng với Chu Cẩn Nghiêu đã, không thì mọi người lại náo loạn đi tìm chúng ta giống như lần trước.”
Nghe vậy, ánh mắt của Thang Giai Tuệ lóe lên, giọng điệu có hơi ngập ngừng, “Chị, anh Cẩn Nghiêu…Không phải hôm nay anh ấy không ở đây sao?”
“Ừm, anh ấy vẫn chưa về, nhưng tốt hơn hết là chị nên gọi điện báo với anh ấy một tiếng.”
Kể từ sự việc ở chợ đêm lần trước, không biết tại sao mà mỗi lần Chu Cẩn Nghiêu ra ngoài đều sẽ gọi điện thoại về Thang Trạch, hai người không nói chuyện gì nhiều lắm, bình thường Chu Cẩn Nghiêu sẽ hỏi hôm nay cô có ăn cơm không, hoặc hôm nay cô làm gì. Hạ Mạt không thể giải thích cảm xúc phức tạp trong lòng với anh, sau một câu trả lời đơn giản, hai người đều rơi vào im lặng, lúc này, tai của Hạ Mạt chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cùng với âm thanh điện tử cực nhỏ trong điện thoại.
Thang Giai Tuệ sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Mạt đang đi về phía chiếc điện thoại trong phòng khách, sau đó cô bé nhanh chóng bước tới nắm lấy cánh tay của Hạ Mạt, “Chị, không phải Hồng Diệp có nhà sao? Chúng ta chỉ cần nói một tiếng với Hồng Diệp là được, sẽ không gây ồn áo giống lần mua thuốc trước đâu. Gần đây anh Nghiêu bận lắm, hiện tại chắc chắn anh ấy không thể nhận điện thoại.”
Hạ Mạt dừng lại, Thang Giai Tuệ nói không phải không có lý, những cuộc gọi trước đều là Chu Cẩn Nghiêu gọi về Thang Trạch, thời gian không cố định, mà anh lại đang buôn bán ma túy trái phép nên một cuộc gọi đột ngột sẽ làm xáo trộn giao dịch đang diễn ra.
Hạ Mạt không hề nghi ngờ việc đó, sau khi nói ngắn gọn vài câu với Hồng Diệp, sau đó đi cùng Thang Giai Tuệ đi về phía cửa lần nữa.
Rõ ràng Thang Giai Tuệ còn phấn khích, háo hức hơn cô, cô bé kéo tay cô, không ngừng nói chuyện vui vẻ, Hạ Mạt lắc đầu, khóe môi cong lên, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.
Khi hai người chuẩn bị đi đến phía cổng Thang Trạch, Thang Giai Tuệ đột nhiên giật mình, tiếng hót líu lo vui vẻ như chim vừa rồi đột nhiên im bặt, Hạ Mạt nhìn theo ánh mắt của Thang Giai Tuệ, chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc kia dừng lại, Chu Cẩn Nghiêu và Đại Xuyên bước xuống xe.
“Cẩn…Anh Cẩn Nghiêu.” Thang Giai Tuệ rũ vai, môi giật giật, nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó cúi đầu không nói gì.
Ánh mắt của Chu Cẩn Nghiêu rơi xuống bộ quần áo hơi mỏng của Hạ Mạt đầu tiên, anh khẽ nhíu mày, chỉ là chưa kịp nói thì Hạ Mạt đã giải thích trước: “Giai Tuệ muốn đưa tôi đi trải nghiệm mát xa kiểu Thái. Em ấy nói lúc học đánh tennis bị căng cơ, cần phải đi mát xa để làm giảm cơn đau, tình cờ tôi cũng chưa từng thử nên tôi mới đi cùng em ấy.”
“Ừ, ở đâu?” Chu Cẩn Nghiêu đặt áo khoác trong tay lên người Hạ Mạt, nghiêng đầu hỏi Thang Giai Tuệ.
Thấy Chu Cẩn Nghiêu cho phép, Thang Giai Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Cách quán của chị Phương không xa, quán đó tên là Hana Massage, quán đó nổi tiếng lắm!”
“Ừm, vậy để Đại Xuyên đi theo các em.”
Nghe vậy, Thang Giai Tuệ mím môi, cô bé liếc nhìn Đại Xuyên đứng sau lưng Chu Cẩn Nghiêu, có vẻ do dự một lúc, sau đó gật đầu nói, “Được ạ, vậy để Đại Xuyên đi cùng với chúng em.”
Vừa nói xong, điện thoại của Chu Cẩn Nghiêu vang lên.
Nhìn thấy anh bắt máy không chút do dự, Thang Giai Tuệ không giấu được niềm vui trên mặt, dù sao thì cuộc gọi này đến rất đúng lúc.
“Anh Cẩn Nghiêu, em dẫn chị Hạ Mạt đi trước nhé? Chúng em phải đi sớm, nếu không sẽ về muộn mất!”
“Đại Xuyên! Mau lên, chúng ta phải đuổi kịp thời gian!”
Cuộc gọi mà Chu Cẩn Nghiêu nhận được là của Thang Bỉnh Khôn, đối phương không nói nhiều giống như mọi ngày, chỉ nói cho anh biết thời gian và địa chỉ, yêu cầu anh có mặt đúng giờ.
Anh thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Hạ Mạt, cúp điện thoại, sau đó giơ tay xem giờ, xoay người đi về phía chiếc xe việt dã màu đen một lần nữa.
Nơi mà Thang Bỉnh Khôn hẹn gặp anh là một quán trà do một người Phúc Kiến mở, quán trà hơi xa xôi nhưng cảnh vật xung quanh rất tốt.
Căn phòng rộng rãi và sáng sủa, Chu Cẩn Nghiêu đi qua bức bình phong, nhìn thấy Thang Bình Khôn ngồi ngay ngắn trước bàn, nhà nhã nghịch ly trà.
“Anh Khôn.”
Trong phòng ngoại trừ Thang Bỉnh Khôn và Chu Cẩn Nghiêu thì không còn ai khác.
Chu Cẩn Nghiêu nhớ tới tin đồn gần đây nghe được ở Đông Thành, để thiết lập đường lối chính trị tốt đẹp trước quần chúng và để thể hiện sự thương dân, chính phủ Thái Lan gần đây bắt đầu phát triển mạnh mẽ du lịch để tạo nguồn thu cho tài chính quốc gia. Đối tượng chính là khách du lịch theo tour, còn mục tiêu kinh tế thì phát triển nhanh chóng giống Trung Quốc.
Chu Cẩn Nghiêu suy đoán, việc Thang Bỉnh Khôn kêu anh tới đây một mình là vì muốn bàn bạc việc sử dụng kênh du lịch xanh do chính phủ mở ra để phân phối hàng hóa của ông ta sang Trung Quốc và các nước châu Á khác.
Anh không nói gì, lặng lẽ đợi Thang Bỉnh Khôn lọc xong túi trà.
Thang Bỉnh Khôn đẩy chén trà trong tay về phía Chu Cẩn Nghiêu, “Nếm thử đi, trà này tôi cố ý nhờ người mang tới, được ươm từ giống thuần chủng.”
Vẻ mặt của Chu Cẩn Nghiêu hơi ngưng trọng, hiếm khi Thang Bỉnh Khôn cười, ông ta chủ động mở nắp chén trà ngay trước mặt Chu Cẩn Nghiêu, “Cẩn Nghiêu, trà này mùi không thơm lâu, cậu có chắc là không muốn nếm thử không?”
Vẻ mặt của Chu Cẩn Nghiêu thả lỏng hơn, anh cầm chén tràn, nhấp một ngụm rồi nói: “Anh Khôn, chuyện xảy ra ở xưởng gỗ Đông Thành lần trước là em xử lý không tốt, lúc đó để chạy thoát nên đã đốt xưởng gỗ, ngọn lửa cháy dữ dội khiến chính phủ can thiệp, thậm chí báo chí còn đưa tin. Vì để dọn dẹp sạch sẽ mọi tin tức, thật sự đã tiêu tốn công sức không cần thiết.”
Thang Bỉnh Không đẩy một chồng ảnh và một cuốn sách nhỏ trên bàn qua, sau đó bình tĩnh thổi chén trà đang bốc khói trong tay.
“Không liên quan đến chuyện ở Đông Thành, chuyện tôi muốn nói có liên quan đến cậu và cả cô gái tên Hạ Mạt kia.”
“Cậu xem cái này trước đi.”
Nghe vậy, Chu Cẩn Nghiêu nhíu mày, ánh mắt rơi xuống những bức ảnh trên bàn.