Hạ Mạt không còn sức để cử động ngón tay nữa, một chân của cô trượt xuống thành bồn, mềm nhũn rơi xuống một bên, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn đặt lên mu bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Chu Cẩn Nghiêu, cô muốn kéo tay anh ra nhưng sức lực của cô không địch lại anh, cộng thêm việc đột ngột cao trào, khiến đầu óc Hạ Mạt không còn tỉnh táo nữa, cơ thể mềm nhũn giống như bị rút hết xương.
Chu Cẩn Nghiêu thấy cô vẫn nhắm mắt, l*иg ngực phập phồng, anh kéo vòi hoa sen phía sau lưng, cẩn thận tắm rửa cho hai người, sau đó dùng khăn quấn quanh người cô vào lòng, bế cô về giường.
Đầu óc của Hạ Mạt dần tỉnh táo, nhưng cô lại cảm nhận được một cơn mát lạnh bên dưới, lại có chút đau nhức, cô mệt mỏi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy người đàn ông nâng cổ chân của cô lên, tay kia chậm rãi thâm nhập vào tiểu huyệt của cô.
“Ư…”
Hạ Mạt biết mình không thể chịu nổi một lần hoan ái nữa, cô đá nhẹ đôi chân trên giường, muốn thoát khỏi bàn tay đang giam cầm mắt cá chân của mình.
“Bôi thuốc cho em, ngoan, đừng cử động.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, lông mi của Hạ Mạt khẽ run rẩy, cuối cùng cô lựa chọn từ bỏ giãy giụa, để mặc anh tiếp tục động tác của mình.
Không bao lâu, Hạ Mạt dần tiến vào trạng thái ngủ say, cảm nhận được cạnh chỗ mình nằm chìm xuống, cánh tay rắn chắc của người đàn ông kéo cô vào lòng.
Đầu cô khẽ dụi vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, Hạ Mạt cảm thấy hơi thở của mình không thoải mái, dường như có thứ gì đó ngăn cản cô hít thở, cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Chu Cẩn Nghiêu đang đè lên người mình, nhẹ nhàng liếʍ hôn đôi môi mềm mại của cô.
Thấy cô tỉnh, người đàn ông vòng tay qua bên vai kia của cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
Anh thè lưỡi, sau mấy lần chọc, dễ dàng tiến vào trong miệng Hạ Mạt, dịu dàng kéo cái lưỡi mềm mại của cô, âu yếm, chơi đùa cho đến khi cô tỉnh táo.
Đầu óc của Hạ Mạt vẫn còn hỗn loạn, cô muốn đưa tay kháng cự nhưng không hiểu sao, trong nụ hôn này, giữa đôi môi và cái lưỡi của hai người quấn lấy nhau, dường như cô cảm nhận được một số cảm xúc khác lạ.
Nụ hôn này không hề giống kiểu tiếp xúc da kề da do ham muốn thuần túy thúc đẩy da thịt chạm vào nhau khi làʍ t̠ìиɦ cùng anh.
Nhận thấy hơi thở của Hạ Mạt càng lúc càng nặng nề, Chu Cẩn Nghiêu bất đắc dĩ chống người dậy, kéo ra một ít khoảng cách.
Cuối cùng, anh hôn lên mí mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, vẫn còn sớm.”
Tâm trí của cô vẫn còn buồn ngủ, lời nói của người đàn ông như truyền cho cô một liều thuốc thôi miên, Hạ Mạt nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
*
Khi tỉnh dậy một lần nữa, chỗ nằm bên cạnh đã trống rỗng, hơi ấm do cơ thể người đàn ông mang lại đã biến mất từ lâu.
Trước bàn ăn, Hồng Diệp thấy cô đang ăn cơm, nhưng rõ ràng lơ đãng, cô ấy cười nói, “Chu Cẩn Nghiêu đi từ sáng sớm rồi, tất cả phiến quân ở Đông Thành đã rút lui, đã đến lúc xử lý việc trì hoãn trước đó, cậu ấy không nói gì cả, chị đoán buổi chiều cậu ấy sẽ về.”
Hồng Diệp nói ra điều này không chỉ đơn giản muốn Hạ Mạt vui vẻ mà còn vì cô ấy có cơ sở phán đoán của riêng mình.
Nếu anh phải rời khỏi Thang Trạch một khoảng thời gian dài như trước, hơn nữa phải xử lý việc cấp bách, chắc chắn Chu Cẩn Nghiêu sẽ dặn dò cô ấy chăm sóc Hạ Mạt, mặc dù không có thời gian nói trực tiếp cũng sẽ đích thân gọi điện thoại, giống như một tháng trước, Chu Cẩn Nghiêu liên lạc với cô ấy không bao giờ quên hỏi Hạ Mạt ăn uống có ngon miệng không, tâm trạng của cô như thế nào.
Nghe xong, động tác gắp rau của Hạ Mạt chợt khựng lại, cô chớp mắt, nhận ra Hồng Diệp hiểu lầm mình không vui vì không thấy Chu Cẩn Nghiêu đâu, cô mím môi, thu tay đang đặt giữa không trung về, nhẹ nhàng đáp, “Ừm, em biết rồi.”
Trạng thái của Hạ Mạt quả thực đã khác so với trước, khác với tâm lý suy sụp, lo lắng bất an không thể rời khỏi Thang Trạch, rời khỏi ổ ma túy khủng khϊếp này thì cô bắt đầu hoảng loạn vì nụ hôn buổi sáng kia, chính xác mà nói cô dần trở nên lo lắng cho trái tim đang dần run động của mình.
Trước đây, cô sợ mọi thứ và mọi người ở đây, lần đầu gặp Chu cẩn Nghiêu, cô cảnh giác, sợ hãi cái người mạnh mẽ chiếm hữu mình, nhưng không biết từ khi nào, dường như cô không còn mâu thuẫn khi anh chạm vào mình nữa, thậm chí cô còn không khống chế được mà nghĩ về anh khi cô rảnh rỗi.
Hạ Mạt cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có tiềm ẩn hội chứng Stockholm hay không, nếu không sao cô lại có những cảm xúc khó tả với người buôn ma túy, mà người đó lại cưỡиɠ ɧϊếp mình.
Cô không nghĩ ra, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, khi nhìn thấy người đàn ông da trắng đầu trọc vung dao về phía Chu Cẩn Nghiêu, cô có thể nhanh như chớp, không màng tất cả cầm chai rượu đập mạnh lên đầu người đó.
Tâm trạng rối bời này kéo dài cho đến ngày Thang Giai Tuệ trở về Thang Trạch một lần nữa.
Cảnh báo bên ngoài đã được gỡ bỏ, Thang Giai Tuệ bị nhốt ở trường học một thời gian dài than thở mình bị hành hạ thảm cỡ nào, nhất là thầy giáo dạy tennis lớn tuổi chưa lập gia đình cực kỳ biếи ŧɦái, nhân lúc học sinh không thể về nhà, nắm bắt mọi thời gian bắt bọn họ tập luyện, ngay cả khi bị căng cơ thì thầy giáo vẫn làm ngơ, độc đoán ép cô bé tiếp tục tập luyện.
Nói đến đây, vẻ mặt của Thang Giai Tuệ đột nhiên thay đổi, đôi mắt cô bé sáng lên, nắm tay Hạ Mạt dò hỏi: “Chị Hạ Mạt, chị chưa trải nghiệm mát xa kiểu Thái đúng không?! Chính là mát xa mà mọi người thường nhắc tới. Em biết có một tiệm mát xa rất tốt, môi trường và dịch vụ năm sao, sao chị em mình không đi mát xa nhỉ? Vừa hay thư giãn cơ của em luôn! Chị cũng có thể đi trải nghiệm!”
Nói xong, Thang Giai Tuệ nghiêm túc cử động vai cổ, nghiêng đầu sang trái, sang phải, nghe thấy tiếng xương vang lên rõ ràng, hưng phấn nói, “Chị, chị có nghe thấy không? Hiện tại xương của em tùy tiện cử động đều kêu rắc rắc, chị đi cùng em ra ngoài, cảm nhận mát xa kiểu Thái, cố gắng thả lỏng, thư giãn được không?!”
Nhìn vẻ phấn khích của Thang Giai Tuệ cùng với tư thế không cho cô trả lời, cô không đồng ý cũng không được. Hơn nữa, đây chẳng phải là cơ hội cô mong đợi từ lâu sao? Dựa vào lý do chính đáng đi chơi với Thang Giai Tuệ, đây chẳng phải là một lý do chính đáng sao?