Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nằm Vùng

Chương 54: Chu Cẩn Nghiêu, tôi muốn về nhà...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm xúc của Hạ Mạt thay đổi quá rõ ràng, Chu Cẩn Nghiêu đại khái cũng đoán được vừa rồi cô ôm một ít kỳ vọng với hai cảnh sát kia.

Anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giả vờ không nhận ra cô muốn xin sự giúp đỡ bên ngoài để chạy trốn, dù sao thì sau chuyện vừa mới trải qua, người thông minh như cô, chắc chắn cũng biết hiện tại bản thân nên thành thật ở bên cạnh anh mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Hạ Mạt cúi đầu, để mặc người đàn ông bên cạnh dẫn đường, thậm chí ngay cả khung cảnh xung quanh thay đổi, cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Chu Cẩn Nghiêu dừng lại, vươn tay ôm khuôn mặt thất vọng của cô, lòng bàn tay vuốt ve làn da mỏng manh của cô.

“Hạ Mạt, tôi hy vọng giữa tôi và những người khác, em luôn luôn ưu tiên lựa chọn tin tưởng tôi.”

Trong mắt Hạ Mạt đầy sương mù, sau chuyện vừa xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy khả năng chạy trốn của mình rất mong manh, xa vời giống như một hạt bụi không dễ phát hiện, ở đây câu kết với cảnh sát, mối quan hệ giữa họ rối rắm như dây leo, bọn họ dựa vào nhau, là quan hệ cộng sinh, có lẽ chân trước của cô vừa mới bước vào đồn cảnh sát thì sau lưng đã bị cảnh sát gọi điện thoại đến Thang Trạch bảo bọn họ đến đón người.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được, hai mắt đỏ hoe, hàng mi dài như lông quạ cụp xuống, nước mắt lăn dài.

“Chu Cẩn Nghiêu, tôi muốn về nhà…”

“Anh thả tôi đi được không?” Hạ Mạt nghẹn ngào cầu xin.

Chu Cẩn Nghiêu lau nước mắt trên mặt cô, động tác dịu dàng vô cùng, nhưng lời nói lại khiến Hạ Mạt cảm thấy như rơi vào hố băng.

“Ngoài chuyện này, những chuyện khác tôi đều có thể thỏa mãn em.”

“Em có nhớ câu tôi nói với em vào ngày đầu tiên gặp em không?”

Sao Hạ Mạt có thể không nhớ, ba chữ ngắn ngủi “tin tưởng tôi” khiến cô kiên trì đến hiện tại, cô lựa chọn tin tưởng anh, cách anh hành động càng tăng thêm sự tin tưởng của cô. Chu Cẩn Nghiêu không để cô rơi vào tay Nhu Khang, dựa vào thân phận của anh, cô có thể làm tất cả những gì mình muốn trong phạm vi Thang Trạch, người đàn ông này chăm sóc cô, cô tùy tiện nói muốn ăn gì đó anh sẽ ghi nhớ trong lòng, cô cảm giác bản thân như đang dần rơi vào một cái bẫy dịu dàng, mà Chu Cẩn Nghiêu muốn cô quen với sự ỷ lại này, cho đến khi cô không thể chạy thoát, chạy cũng không thoát được.

Cảm giác như vậy rất đáng sợ, bởi vì người cô đang lệ thuộc lại là một tay buôn ma túy.

Tay anh đẫm máu, ma túy qua tay anh làm hại vô số gia đình, Hạ Mạt có thể hiểu sâu sắc nỗi đau này, bởi vì cha mẹ cô chết thảm dưới tay bọn buôn ma túy điên cuồng. Cho nên bất cứ khi nào cô muốn ỷ lại vào người đàn ông này, toàn bộ cơ thể cô sẽ đau đớn như bị xé nát.

“Anh Nghiêu! Sao anh lại đến đây?!”

“Anh cũng đến xem Tilly Birds biểu diễn hả?”

Hạ Mạt nhìn sang một bên, phát hiện ra là chàng trai ở quán ăn phục vụ mì thuyền lần trước Chu Cẩn Nghiêu đưa cô đi.

Cậu đang canh một quầy hàng nhỏ, trên quầy hàng bày đủ loại đồ ăn tạo hình trái cây đầy màu sắc, nhìn như được phủ một lớp xi rô trong suốt, hình dáng nhỏ nhắn, chân thực.

Chàng trai thấy những nhìn nước mắt long lanh đọng trên mi Hạ Mạt, sửng sốt một lúc, vội vàng cầm chiếc hộp vuông bên cạnh, nhét rất nhiều đồ ăn vào, “Người đẹp, có phải anh Nghiêu chọc giận cô không? Cô đừng khóc! Tôi cho cô một ít bánh Luk Chup*, cô cầm ăn đi, con gái thích ăn lắm, vừa rồi mấy mấy học sinh đến xem dàn nhạc Tilly Birds biểu diễn mua không ít đâu!”

*Luk Chup: bánh đậu xanh trái cây ở Thái Lan

Hạ Mạt xấu hổ giơ tay lau nước mắt trên mặt, những người khác không biết hoàn cảnh của cô, cô khóc ở nơi công cộng như vậy, còn bị người quen nhìn thấy, cô vô thức muốn né tránh.

Chàng trai nở nụ cười ấm áp đưa đồ ăn đã đóng gói qua, Hạ Mạt nhìn Chu Cẩn Nghiêu, vươn tay nhận lấy.

Vừa rồi đột nhiên suy sụp tinh thần khiến cô không chú ý đến vị trí hiện tại của mình, khi nhìn thấy chàng trai cô gặp trong quán an, cô xoay người nhìn xung quanh, lúc này cô mới nhận ra Chu Cẩn Nghiêu đã đưa cô đến chợ đêm, xung quanh có rất nhiều quầy hàng được làm bằng cỏ khô, cho nên người dân địa phương đặt một cái tên rất thích hợp —— chợ đêm đồng cỏ khô, bởi vì thường có nhiều dàn nhạc đến biểu diễn, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, chợ đêm đồng cỏ khô trở thành một trong những điểm tham quan không thể bỏ qua ở Chiang Mai, nó cũng rất được các du khách yêu thích.

Sở dĩ Hạ Mạt biết đến nơi này là vì cuốn sách cô đọc kia, trong đó có một trang cô gấp một góc, trang đó giới thiệu chợ đêm đồng cỏ khô.
« Chương TrướcChương Tiếp »