Qua khoảng chừng nửa phút, cuối cùng Hạ Mạt cũng lấy hết can đảm, cô căng khảng đưa tay xuống dưới, chỉ là vừa mới chạm vào mép qυầи ɭóŧ, cổ tay đã bị cầm lấy.
“Em làm gì vậy?”
Hạ Mạt bị giọng nói đột ngột của anh dọa sợ tới mức không dám cử động, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to bối rối nhìn anh, đôi môi hồng hào mím lại, nói, “Tôi, tôi ngủ với anh…”
Chu Cẩn Nghiêu không ngờ cô biến lời nói đơn thuần của mình sang ý nghĩa khác, trong lòng bất đắc dĩ, đồng thời khá thích thú trước sự chủ động của cô. Chỉ là giao dịch gần đây cùng với đợt tập kích ở Đông Thành lần trước khiến anh phân tâm rất nhiều, hôm nay anh chỉ muốn ôm cô vào lòng ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
Anh siết chặt cổ tay non mềm trong lòng bàn tay, nói, “Buổi tối về sẽ cho em ăn.”
Trong suy nghĩ Hạ Mạt, muốn lấy thứ gì đó của Chu Cẩn Nghiêu thì bản thân cần phải trả khoản gì đó, giống như lần trước người đàn ông hỏi cô câu “cảm ơn như thế nào” kia, mà cách cô cảm ơn không gì khác hơn là những chuyện xảy ra trên giường.
Mặc dù lúc này cô không cảm thấy buồn ngủ, nhưng nép trong lòng ngực của Chu Cẩn Nghiêu, cảm nhận được hơi thở dần đều của anh, chẳng bao lâu, cô cũng nhắm mắt lại.
….
“Trong nhà quả thực bị nghe lén, mấy ngày trước chúng em lục soát tầng 1 một lần, tìm thấy máy nghe lén ở dưới chậu hoa trong thư phòng.”
“Đồ đã hủy, nghe bên kia nói là thiết bị phá sóng âm thanh.”
Chu Cẩn Nghiêu nhìn về phía thứ nhỏ tầm cái cúc áo trên mặt bàn, gật đầu.
“Ừ, buổi tối trước khi tôi về, kiểm tra toàn bộ Thang Trạch một lần, lần này bao gồm cả tầng hai.”
Hắc Sài hơi do dự, “Phòng cô chủ ở tầng hai, chúng ta có cần phải vào kiểm tra không?”
Đối phương chỉ muốn lấy tin tức liên qua đến giao dịch của Thang Bỉnh Khôn, thời gian Thang Giai Tuệ ở Thang Trạch rất ngắn, bản thân cũng không có tin tức nào giá trị, huống chi việc nghe lén, Chu Cẩn Nghiêu dừng một lúc, nói, “Không cần.”
Xe dần đi vào trong thành phố, khung cảnh ngoài cửa sổ xe dần trở nên phong phú hơn.
“Lát nữa muốn ăn gì?”
Chu Cẩn Nghiêu lái xe rất vững vàng, quay đầu hỏi Hạ Mạt ngồi ở ghế phụ.
Ánh mắt của Hạ Mạt vẫn luôn theo sát khung cảnh thay đổi bên ngoài, “Ăn gì cũng được, tôi chỉ muốn ra ngoài nhìn một chút thôi.”
Chu Cẩn Nghiêu mở cửa sổ bên cạnh xuống một nửa, một cơn gió ấm áp thổi vào, nhẹ nhàng, giống như tơ lựa lướt qua gò má.
Đi vào phố xá sầm uất, anh giảm tốc độ xe, gần bằng với tốc độ của người bán hàng rong ven đường.
Hạ Mạt nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện trong đám đông có hai cảnh sát trẻ mặc đồng phục đi về phía xe.
Cô chăm chú nhìn hai người, hy vọng đối phương có thể dừng trước xe một lúc, sự kích động và căng thẳng của cô lên đến đỉnh điểm, thậm chí cổ họng còn cảm thấy khô khốc.
Hai người đó dần đến gần chiếc xe.
Hạ Mạt cố hết sức giữ nhịp thở ổn định, hơi nghiêng người sang một bên, dùng cơ thể che đậy bàn tay đang lặng lẽ mở khóa xe, cô không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, cô thấy viên cảnh sát đeo một khẩu súng ngắn màu nâu bên hông.
Mà hai viên cảnh sát dường như có hứng thú với chiếc xe sang trọng đột nhiên xuất hiện trên đường, họ chỉ trỏ nói gì đó, Hạ Mạt không nhịn được mà nuốt nước miếng, tay còn lại đặt lên trên đùi, run lên vì lo lắng.
Chắc cô nên kêu cứu bằng Tiếng Anh, đúng, dùng hết sức hét to, cửa sổ ghế lái mở một nửa, giọng nói cô phải đủ lớn để át đi tiếng rao hàng của những người bán hàng ở lối vào khu phố sầm uất và tiếng cò kè mặc cả của người mua hàng.
Viên cảnh sát cao gầy bước tới chỗ ghế lái, dùng ngón tay gõ lên cửa sổ xe, tay Hạ Mạt cũng dần mở chốt xe, chỉ là cô còn chưa kịp kêu cứu, liền nghe thấy viên cảnh sát cao gầy nở nụ cười nịnh nọt, “Tôi và Kunsha nhìn thấy chiếc xe này từ phía xa, còn đang thắc mắc ai lại lái một chiếc xe sang trọng như vậy đến khu trung tâm tồi tàn này, hóa ra là anh Nghiêu!”
Nghe xong, viên cảnh sát có hình thể hơi mập mạp bước tới, đôi mắt nhỏ ngó nghiêng trong xe vài lần, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Hạ Mạt, nửa đùa nửa thật nói, “Anh Nghiêu, đây là người phụ nữ Trung Quốc anh Khôn mua tặng anh với giá một triệu tệ sao? Bọn em còn đang thảo luận, giá cao như vậy có thể tìm được bao nhiêu ca sĩ chất lượng trên phố Tam Hà đấy! Hôm nay nhìn thấy, số tiền này quả thực rất đáng giá!”
Hạ Mạt cụp mắt xuống, trong lòng lập tức cảm thấy tuyệt vọng đến ngạt thở.
Thậm chí viên cảnh sát có dáng người lùn còn bật cười theo lời trêu chọc.
Cô cũng muốn cười nhạo bản thân, cười nhạo sự ngây thơ của mình.
Làm sao đế chế ma túy của Thang Bỉnh Khôn có thể đạt được như ngày hôm nay mà không liên quan gì đến chính trị? Trong số những mối liên hệ chặt chẽ đó, cảnh sát là nhân tố then chốt đứng mũi chịu sào, vượt qua được cấp này, đồng nghĩa với việc đã bước một chân vào vùng an toàn.
Viên cảnh sát cao gầy thấy Chu Cẩn Nghiêu đặt một tay lên mép cửa kính ô tô đang hé mở, vẻ mặt quá lạnh lùng, lập tức nhận ra đồng nghiệp bên cạnh đã lỡ lời.
Có bao nhiêu cảnh sát nghĩ mọi cách để lấy lòng Chu Cẩn Nghiêu, chỉ để thuận lợi chen một chân vào sự nghiệp buôn bán ma túy, phái vô số phụ nữ xinh đẹp tiếp cận anh, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người nào, mà hiện tại, người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp này ngồi ở ghế phụ trên xe anh, rõ ràng Chu Cẩn Nghiêu coi trọng cô đến mức nào.
Viên cảnh sát mập lùn vẫn chưa phát hiện, ánh mắt vẫn nhìn quanh ghế đánh giá Hạ Mạt.
Viên cảnh sát cao gầy dùng củi chỏ đánh mạnh vào hắn, “Thằng nhóc nhà cậu câm miệng được không! Cái gì mà người phụ nữ kia, không nhìn ra sao? Phải gọi là chị dâu!”
Viên cảnh sát mập bị đánh đến mức mỡ trên người rung lên, sau khi phản ứng lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh toát, vội vàng thu hồi ánh mắt, gật đầu nói, “Đúng đúng đúng! Là mồm tôi thối, chúng ta phải gọi một tiếng chị dâu, anh Nghiêu, hai chúng em đi ra kia dọn đường cho anh, phía trước có nhiều người bán hàng rong, chúng em sẽ dẹp đường xong ngay.”
“Không cần dẹp đường.”
Chu Cẩn Nghiêu lạnh lùng nói, sau đó lái xe đi vào một con hèm rồi dừng lại.
Viên cảnh sát mập đứng ở đó, cởi mũ, lau mồ hôi trên trán. Môi mấp máy một lúc lâu vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Đồng nghiệp bên cạnh cười nhạo, vỗ vai viên cảnh sát mập: “Kunsha, tôi đã nói với cậu rồi, quản tốt cái miệng và cả mắt của cậu, nếu không rất dễ đắc tội với người ta!”
Viên cảnh sát mập vẫn còn sợ hãi đội mũ lên, nỗ lực nuốt nước miếng, “Anh già, vừa rồi cảm ơn anh!”