Khi Hạ Mạt dậy, cô cảm thấy bên ngoài hơi ồn ào, tiếng ai đó chạy trên sàn nhà.
Cô đẩy cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt của Thang Giai Tuệ đỏ bừng, thở hồng hộc, nhìn kỹ hơn, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn thấy Hạ Mạt, rõ ràng Thang Giai Tuệ rất vui, “Chị Hạ Mạt! Em về rồi đây! Cả tháng nay em ở trường học, sắp ngạt chết rồi!”
Hạ Mạt hơi ngạc nhiên, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Thang Giai Tuệ khiến cô rất vui, ngày hôm qua Chu Cẩn Nghiêu bình an vô sự trở về từ Đông Thành, hiện tại Thang Giai Tuệ về đây cũng không gặp trở ngại gì, điều này hoàn toàn chứng tỏ chiến tranh đã lắng xuống, có lẽ hai bên đã đạt được thỏa thuận.
Hạ Mạt xoay người vào phòng, lấy giấy đưa cho cô bé: “Sao chảy nhiều mồ hôi như vậy? Tình hình bên ngoài hiện ổn định chưa?”
“Chị không xem tin tức sáng nay sao? Quân nổi loạn đã rút lui, làm hòa với chính phủ, cho nên hôm nay em mới có thể thuận lợi trở về!”
Bình thường thức dậy cô không có chuyện gì làm, quả thực cô sẽ bật TV xem tin tức, chỉ là buổi sáng hôm nay…
Nghĩ đến đây, lỗ tai của Hạ Mạt nóng lên.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng vàng lóe qua trong tầm nhìn của cô.
“Giai Tuệ, vừa rồi cái gì chạy qua vậy?” Nhìn qua trông giống như một con vật nhỏ.
“A! Hình như em tìm thấy rồi!” Thang Giai Tuệ chạy vài bước về phía trước, chặn góc một con vật lông màu vàng, Hạ Mạt nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một chú chó con lông vàng.
Chú chó lông vàng có đôi mắt tròn xoe, đen nhánh, đuôi mắt cụp xuống, khi Thang Giai Tuệ bắt được nó, nó không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại vẫy cái đuôi nhỏ của mình rồi bò vào trong lòng ngực cô bé. Hạ Mạt chạm vào bộ lông mềm mại của nó, nhóc con lập tức xoay người, lè lưỡi liếʍ tay lấy lòng cô.
“Hì, nó thật sự không biết sợ người lạ một chút nào!” Thang Giai Tuệ ôm chú chó vào lòng, một tay nắm lấy cái chân của nó, giả bộ như chào hỏi Hạ Mạt.
Hạt Mạt mỉm cười, vừa xoa đầu nó vừa hỏi, “Giai Tuệ, em mang nó về từ trường à? Cha em…cho em nuôi nó sao?”
Nghe xong, Thang Giai Tuệ ngẩng đẩu lên, vẻ mặt không biết bởi vì thẹn thùng hay do vừa rồi chạy mà nét ửng hồng vẫn chưa biến mất, “Cha em cho em nuôi, cún con, cún con này là anh Văn Trạch tặng em…”
Nguyễn Văn Trạch? Chàng trai lần trước cô gặp ở bữa tiệc đó sao?
Thang Giai Tuệ cúi đầu im lặng sờ lông cún con, nhưng trực giác bẩm sinh và khả năng phán đoán nhạy bén khiến Hạ Mạt cảm nhận được cô gái đã yêu, cô không biết một tháng căng thẳng này Thang Giai Tuệ liên lạc với Nguyễn Văn Trạch bằng cách nào, nhưng cô luôn ghi nhớ những cảm xúc không phù hợp với độ tuổi trong mắt chàng trai đó.
Các cô gái khi nói đến chuyện này không tránh khỏi ngượng ngùng, Thang Giai Tuệ mím môi chuyển chủ đề, “Chị Hạ Mạt, Hồng Diệp làm bánh pudding và trà chiều, chị xuống lầu ăn cùng em được không?”
“Gâu!”
Con chó trong lòng ngực hưng phấn sủa gâu gâu, Thang Giai Tuệ vui vẻ ôm nó, lắc lắc, “Em cũng muốn ăn bánh pudding đúng không?”
“Gâu gâu!”
“Ôi, chị Hạ Mạt, chị xem liệu nó có hiểu em nói gì không?!”
Hạ Mạt nhìn vẻ mặt trẻ con của Thang Giai Tuệ ôm cún con, nghe thấy tiếng cún con đáp lại mình, cô bé vui vẻ đến nỗi hai lúm đồng tiền xinh đẹp trên môi cũng xuất hiện, “Đúng vậy, nếu nó có thể nghe được từ pudding, không bằng gọi nó là pudding, được không?”
“Được ạ! Em còn đang sầu não không biết nên đặt tên gì cho nó, pudding rất hay, pudding màu vàng, nó cũng có lông màu vàng!”
Uống trà chiều xong, Thang Giai Tuệ giải thích vài câu với Hồng Diệp về cách nuôi Pudding, sau đó vội vàng rời đi, chắc là cố ý đưa Pudding về Thang Trạch nên phải gấp gáp trở về.
Hạ Mạt xem ngày, hôm nay là thứ tư, nếu tình hình thật sự ổn định, không gây ảnh hưởng, không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối tuần Thang Giai Tuệ sẽ quay lại Thang Trạch lần nữa, cô phải nghĩ cớ để Thang Giai Tuệ đưa cô ra ngoài mới được.
*
Đây đã là ngày thứ ba quân bạo loạn và chính phủ đạt được thỏa thuận, Hạ Mạt ngồi trên giường xem tin tức, phóng viên giới thiệu sau khi quân đội rút lui, người dân nhanh chóng quay lại cuốc sống sinh hoạt thường ngày.
Trong mắt cô tràn ngập khao khát, từ lần trước sau khi ra ngoài về, đã lâu rồi cô không đi ra ngoài.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, trên mặt Chu Cẩn Nghiêu hiện lên vẻ mệt mỏi, thứ anh nhìn thấy là Hạ Mạt nhìn chằm chằm bản tin truyền hình trên TV không chớp mắt, những đoạn clip rải rác trên màn hình chẳng qua chỉ là những người bán hàng rong, hoặc dòng người đông đúc xô đẩy trong trung tâm thương mại.
Thấy anh đi ra, Hạ Mạt tùy ý chuyển kênh, cô đơn cúi đầu xuống.
Cô rất muốn ra ngoài nhìn xem, mặc dù tạm thời cô chưa có năng lực chạy trốn, nhưng thời gian dài chờ đợi ở Thang Trạch khiến cô cảm thấy bản thân giống như ếch ngồi đáy giếng, vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thấy một góc hạn hẹp.
Cuộc sống kiểu này quá nặng nề đối với tâm trí.
Chỗ ngồi bên cạnh giường chìm xuống, Hạ Mạt lấy lại tinh thần, bây giờ mới là buổi chiều, cô không buồn ngủ một chút nào, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Chu Cẩn Nghiêu, cô tắt TV, chui vào trong chăn.
Sau khi tắm, cơ thể người đàn ông thơm tho, cánh tay thon dài tự nhiên lót dưới cổ Hạ Mạt theo bản năng. Tay Hạ Mạt nhẹ nhàng chạm vào làn da hơi mát lạnh của anh sau khi tiếp xúc với không khí, có hơi do dự.
Cô mở miệng, muốn hỏi anh ngài mai có thể đi mua đồ với Hồng Diệp hay không, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô đành phải ủ rũ cụp mắt xuống.
“Buổi tối đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Câu nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Hạ Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Cẩn Nghiêu, “Thật sao?”
“Ừm, ngủ một giấc với tôi, buổi tối sẽ đưa em ra ngoài.”
Đương nhiên, ngoài việc đưa Hạ Mạt ra ngoài chơi, anh còn một kế hoạch khác.