Chương 20.1: Đừng khóc được không? (1)

Nói ra những lời này đã là giới hạn của Hạ Mạt, cảm giác chua xót bên dưới cơ thể khao khát được lấp đầy ập vào trái tim cô.

Bản thân không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại biến thành dáng vẻ này, tại sao lại bị một người mới quen được mấy ngày ở một quốc gia xa lạ làm ngay trên xe ô tô? Hơn nữa, bản thân lại khó chịu đến mức không chịu nổi, cầu xin anh tiến vào.

Âm thanh cầu xin của Hạ Mạt giống như mèo con, khiến huyệt thái dương của Chu Cẩn Nghiêu hưng phấn nhảy thình thịch.

Anh cũng không chịu được nữa, bàn tay to nắm lấy cặp mông tròn trịa của Hạ Mạt, ưỡn eo, đâm hơn nửa côn ŧᏂịŧ vào trong.

“A…Đau…” Tiếng kêu của Hạ Mạt như dính nhớp, hòa lẫn với nước bọt chưa kịp nuốt xuống, truyền vào tai của người đàn ông phía sau.

Chu Cẩn Nghiêu đưa tay tới trước mặt Hạ Mạt, thọc vào trong miệng cô, đầu ngón tay quấn lấy cái lưỡi của cô.

“Không phải muốn tôi giúp em sao?”

Sự xâm nhập bất ngờ đột nhiên đánh thức tiểu huyệt trống rỗng, nó bắt đầu ra sức liếʍ mυ"ŧ cây gậy nóng hổi kia.

Kɧoáı ©ảʍ vừa đau vừa tê dại này khiến Chu Cẩn Ngôn sướиɠ đến mức kêu thành tiếng.

“Cắn chặt thật!”

Anh không cho Hạ Mạt thời gian thở dốc, tiểu huyệt chảy ra nước sốt, anh rút ra một chút, sau đó dùng sức đâm vào, qυყ đầυ tròn trịa đâm thẳng đến chỗ sâu bên trong.

Chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”, hỗn hợp chất lỏng tụ lại ở miệng huyệt bị anh ép ra ngoài.

Kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy khiến cho đường hầm bên trong vốn chặt hẹp mềm xuống, các nếp gấp trong lỗ tiến đến như một làn sóng, bắt đầu cẩn thận quấn lấy vật khổng lồ cứng rắn.

Hạ Mạt bị người đàn ông đâm thọc bất ngờ khiến cơ thể căng cứng, ngón chân cuộn tròn, hồi lâu vẫn không thể thả lỏng.

Chu Cẩn Nghiêu bóp eo cô, một tay khác chỉnh gương chiếu hậu đến một vị trí thích hợp. Sau đó anh ưỡn eo, bắt đầu nghiền nát âʍ ɦộ nóng hổi, chật hẹp.

Mỗi một lần người đàn ông đều dùng rất nhiều lực, qυყ đầυ hơi nghiêng nhiều lần cắm vào, đè ép điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt, khiến cơ thể của Hạ Mạt không ngừng run rẩy.

Rõ ràng biết cô vừa mới mất trinh không lâu, đáng lẽ anh phải dịu dàng nhưng Chu Cẩn Nghiêu không nhịn được, nhất là nghe thấy tiếng kêu ẩn nhẫn như tiếng mèo của Hạ Mạt, cơ thể anh lập tức dâng lên xúc động muốn hung hăng chơi cô.

Màn dạo đầu dịu dàng, âu yếm gì đó đều bị vứt ra sau đầu.

Chu Cẩn Nghiêu nhìn cặρ √υ" trắng như tuyết của Hạ Mạt qua gương chiếu hậu, theo từng cú thúc mạnh mẽ của anh, nó lắc qua lắc lại, ánh mắt anh tối sầm xuống, đưa tay nhéo một bên vυ", bắt đầu cọ xát, khıêυ khí©h.

“A —đừng —”

Hạ Mạt bị anh thì run lên, tiểu huyệt bắt đầu xoắn chặt côn ŧᏂịŧ nóng bỏng.

“Đừng cái gì? Hửm?”

Thái dương của Chu Cẩn Nghiêu thoải mái rung lên, anh biết tiểu huyệt điên cuồng co rút có nghĩa là cô sắp lêи đỉиɦ.

Người đàn ông bắt đầu thọc vào rút ra nhanh hơn, lực trên tay của mạnh hơn, nhéo hạt nhỏ đứng thẳng trước ngực Hạ Mạt, dùng sức xoa nắn.

“A…”

Chu Cẩn Ngôn thực hiện cú đâm sâu cuối cùng, đâm thẳng đến hoa tâm, đẩy vào cổ tử ©υиɠ hơi hé mở.

Hạ Mạt gần như kiệt sức, cô chỉ có thể dùng tay giữ chặt tay lái mới có thể giữ vững cơ thể.

Nhưng lực đẩy của Chu Cẩn Ngôn quá mạnh và sâu, lại còn ác độc phá vỡ cổ tử ©υиɠ ẩn sâu trong đó.

Trước mắt Hạ Mạt trắng bệch, chân cô mềm nhũn, bàn tay nắm chặt vô lăng trượt xuống không còn sức lực,

Người đàn ông thấy cô mất đi sức lực thì vươn tay ra, nắm lấy cánh tay của cô.

Hạ Mạt cũng có ý thức vươn tay muốn nắm lấy thứ gì đó, cô đưa tay còn lại về phía trước, ấn vào còi xe ở giữa vô lăng.

“Bíp-”

Chiếc xe địa hình màu đen sang tọng gây ồn ào giữa khu trung tâm chen chúc, đông đúc.

Những người đi bộ xung quanh xe vô thức nhìn về phía trước xe không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh này.

Ánh mắt của những người đó lần lượt rơi vào mắt Hạ Mạt giống như ánh đèn sân khấu.

Cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, tiểu huyệt giống như bị kí©h thí©ɧ bắt đầu mυ"ŧ cắn dươиɠ ѵậŧ thô cứng của người đàn ông, chỉ trong vài giây, nước ào ạt chảy ra ngoài.

“Hức…”

“Đừng — đừng nhìn tôi —”

Chu Cẩn Nghiêu bị tiểu huyệt kẹp đến mức eo tê dại, qυყ đầυ bị một chất lỏng óng hổi đổ lên, khiến người đàn ông sảng khoái thở nhẹ một hơi.

Hạ Mạt nằm trên vô lăng mềm như bún, cô nức nở, nước mắt rơi lã chã.

Cô bị Chu Cẩn Ngôn lăn lộn không còn sức lực, thậm chí còn khóc đứt quãng không phát ra tiếng.

Nhưng ngay cả tiếng khóc yếu ớt đó cũng chứa đầy uất ức và ngượng ngùng, cũng như nỗi buồn nặng nề.

Bị chơi giống như đồ chơi ở phố xá sầm uất như vậy, thậm chí còn bị đưa lêи đỉиɦ hai lần liên tiếp, lòng tự tọng còn sót lại không nhiều lắm của Hạ Mạt gần như bị nghiền nát không còn sót lại thứ gì.

Chu Cẩn Nghiêu tỉnh táo lại, phát hiện Hạ Mạt khóc rất thương tâm.

Anh kéo cơ thể mềm như kẹo bông gòn lên, xoay người cô lại, mặt đối mặt ôm Hạ Mạt vào trong lòng ngực.

Chu Cẩn Nghiêu nào biết dỗ dành con gái, đành phải dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Hạ Mạt.

Nhưng cô gái này một khi đã khóc thì nước mắt giống như được mở ra vậy, không ngừng rơi xuống.

Hạ Mạt vốn đã tủi thân, nhục nhã, nhưng hiện tại thứ cứng rắn của người đàn ông vẫn đang áp sát bụng cô.

Cảm nhận được gia hỏa vẫn đang diễu võ dương oai đứng thẳng, Hạ Mạt buồn bực, cô không nghĩ được gì nữa, tức giận đẩy bả vai rắn chắc của Chu Cẩn Nghiêu ra.

“Hức hức…Không cần…Anh tránh ra…”

“Đều tại anh…”

“Được được được, là lỗi của tôi.”