Chương 1

Tít-tít-tít—!

Ân Sinh bị tiếng đồng hồ làm cho tỉnh giấc. Cậu khó chịu nhíu mày, muốn vươn tay đi tắt, nhưng còn chưa chạm đến nơi thì tiếng đồng hồ đã im lặng.

Phó Sở Tu đi tới đem đồng hồ tắt đi trước, anh nhìn Ân Sinh còn mê man, lại muốn ngủ tiếp liền bất lực thở dài, Phó Sở Tu dịu dàng đỡ cậu dậy, rồi ghé sát tai cậu, giọng nói tràn ngập từ tính vang lên:

"Sinh Sinh, bảo bối, mau dậy thôi. Nếu không đồ ăn sáng sẽ nguội mất."

"Ưm~."

Ân Sinh cựa quậy, cả người đều cuộn lại, chúi sát vào trong lòng Phó Sở Tu. Mái tóc màu hạt dẻ rối tung, che đi vành tai đã đỏ bừng như máu của cậu.

Phó Sở Tu giả bộ như không nhận thấy, anh cười cười bế Ân Sinh lên, bước về phía phòng tắm.

Lúc này, người ở trong l*иg ngực anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lí nhí tựa như làm nũng, "Bánh trứng của em..."

"Bánh trứng đã được dọn lên bàn từ lâu, chỉ chờ em thôi."

Phó Sở Tu vừa nói, vừa hạ Ân Sinh xuống, hai tay bận rộn hỗ trợ làm vệ sinh cá nhân cho cậu.

Toàn bộ quá trình tưởng chừng như đơn giản vậy mà mất gần 20 phút, Ân Sinh một người đều dính chặt lấy Phó Sở Tu, làm cho hành động của anh gặp khó khăn không ít.

Đợi đến lúc hai người xuống được phòng bếp thì thức ăn cũng đã nguội. Phó Sở Tu lại đi hâm nóng đồ ăn lần nữa, Ân Sinh thì nhanh chóng bắt lấy miếng bánh trứng cho vào trong miệng, vị kem béo ngậy lan tràn, cậu thỏa mãn mà híp híp mắt.

Thời điểm Ân Sinh cầm lên miếng bánh thứ tư, giọng nói trầm ổn của Phó Sở Tu bất ngờ cất lên làm cho cậu phải giật mình:

"Sinh Sinh, em thật không ngoan."

Ân Sinh lặng lẽ nuốt nước bọt, cậu xoay người, lén lút hạ chiếc bánh xuống từ phía sau, rồi hì hì hai tiếng chạy lại gần chỗ Phó Sở Tu như lấy lòng nói: "Em mới ăn được có ba miếng, chưa vượt quá số lượng quy định, vậy nên, anh không thể phạt em."

Phó Sở Tu nhìn cậu, bình tĩnh buông một câu: "Mai sẽ không có."

Ngay lập tức, Ân Sinh lại thay đổi sắc mặt. Cậu ôm lấy người Phó Sở Tu, dụi dụi mặt, tủi thân, "Đừng mà, là em sai rồi~"

Vậy nên, đừng có trừ bánh của em!

Phó Sở Tu như biết cậu nghĩ gì, "không được, chiêu này đối với anh đã không còn tác dụng. Thứ tư tuần trước, cũng chỉ vì em lén anh ăn liền lúc ba cái bánh mà dạ dày đều khó chịu cả ngày, em không nhớ sao, Sinh Sinh. "

Hai từ cuối được anh nói với âm điệu đặc biệt.

Vành tai Ân Sinh lại từ từ đỏ lên, cậu buông tay, làu bàu vài tiếng, không thèm liếc lấy anh một cái mà đi về phía bàn ăn.

Mùi hương thơm nồng tràn ngập khắp căn phòng như kí©h thí©ɧ vị giác của cậu. Ân Sinh nhìn một bàn đồ ăn phong phú, nhanh chóng cầm đũa lên gắp thức ăn.

Phó Sở Tu đi tới, đưa cốc nước ép đã thêm thuốc tiêu hóa cho Ân Sinh rồi ngồi xuống phía đối diện, anh đưa mắt ngắm nhìn dáng vẻ như chuột hamster của cậu, thong thả nhấp từng ngụm cà phê đen.

Ngay thời điểm Ân Sinh cầm lên cốc nước ép, tiếng còi báo động đột ngột vang lên, âm thanh chói tai lan truyền đến toàn khu vực trong thành phố, là báo động nguy hiểm cấp độ 3.

Ân Sinh biết, đã đến giờ cậu phải đi làm.

Cậu nhanh chóng tu hết cốc nước ép, gắp thêm vài miếng đồ ăn rồi mới buông đũa, Phó Sở Tu trong lòng rất lo lắng, anh không muốn cậu đi nhưng vẫn lấy áo khoác, giúp cậu mặc lên, rồi dặn dò cậu:

"Em phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm nhất định phải chạy ngay."

Ân Sinh cũng không tỏ ra giận dỗi, cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Em sẽ chú ý."

Vừa dứt lời, Ân Sinh liền vội vàng chạy ta đến cửa.

Ở bên ngoài, xe dã chiến đã đứng sẵn để đón cậu. Đồng đội trên xe thấy cậu ra, lập tức ló đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay, "Đội trưởng, mau lên xe!"

Lúc này, khí thế của Ân Sinh thay đổi, không giống như chú hamster nhỏ đáng yêu khi ở với Phó Sở Tu mà là một thân tỏa khí lạnh lẽo.

Cậu tiến vào trong xe, ngồi xuống ghế phụ, lập tức cho lệnh xuất phát.

Phó Sở Tu đứng ở bên cửa sổ, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chiếc xe rời đi xa, không thể đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.

Anh hướng về phía nhánh cây nhỏ trong sân, một tia màu đỏ thoáng qua trong mắt. Giống như phép màu, cây nhỏ trong sân đột nhiên có sự sống, nó đong đưa qua lại hai lần rồi rụt xuống lòng đất mà biến mất.

Làm xong việc, Phó Sở Tu mới xoay người rời đi.

.....

Ở trong xe, tính cả Ân Sinh, tổng cộng có bảy người, gồm hai nữ năm nam.

Đoàn Vĩnh Trường, phó đội trưởng của đội, cũng chính là người đã vẫy tay với Ân Sinh, nhanh tay giao lên tài liệu rồi báo cáo cho cậu về tình hình hiện tại.

"Ở khu vực C5 xuất hiện một vết nứt lớn, dự đoán cấp độ A, ước chừng mười phút nữa quái vật sẽ tấn công, bây giờ các công hội lớn đều cử đi một đoàn dị năng giả tới hỗ trợ." Đoàn Vĩnh Trường dừng một chút, lại nói:

"Đội chúng ta được phân công bảo vệ ở khu vực phía Tây."

Nghe đến câu này, các thành viên đều tỏ ra khó chịu, Ân Sinh có thể đoán trước được, cậu chỉ cười mỉa một cái, cũng không nói gì.