Chương 1

Chu Tân Hạc đã trở lại.

Quan Ánh trốn ở trong phòng, sợ anh đi vào, nhưng cũng sợ anh không vào.

Anh đang ngồi trên ghế sô pha ở tầng dưới, mặc một chiếc áo sơ mi đen dài tay, cổ áo mở rộng, vạt áo được nhét trong chiếc quần tây, có thể mơ hồ nhìn thấy thắt lưng gầy và hẹp. Mặc dù tư thế tùy ý, nhưng dáng người mạnh mẽ và thẳng tắp. Trên sống mũi cao là gọng kính bạc, khiến gương mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Chu Tân Hạc là một người đẹp lạnh lùng, giống như một vị Phật xuống trần gian, không có ham muốn.

Lần cuối cùng Quan Ánh nhìn thấy anh là ngăm ngoái, sau gần một năm, anh càng đẹp trai và quyến rũ hơn.

Có thể vì một ngày ngồi trên máy bay có chút mệt mỏi, Chu Tân Hạc dựa lưng vào ghế sô pha, cằm hơi nhếch lên, anh nhắm mắt lại. Phần đuôi tóc trên trán rơi xuống đuôi mắt theo tư thế nghiêng đầu, có chút tùy ý lại lười biếng.

Cũng chỉ vào lúc Chu Tân Hạc ngủ, Quan Ánh mới dám liều lĩnh nhìn anh như vậy. Khi tỉnh táo, ánh mắt của anh mang đến cảm giác áp bách. Cô nán lại trong phòng một lúc, mới cố gắng lấy hết can đảm, ôm một chiếc chăn xuống lầu.

Quan Ánh đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người Chu Tân Hạc.

Trên người anh có mùi nước hoa rất nhẹ, chắc là một mẫu dùng thử mới được nghiên cứu và phát triển, mùi thơm độc đáo. Cảm xúc của Quan Ánh bị mùi thơm nhẹ nhàng này cuốn hút.

Mặc dù biết Chu Tân Hạc không gần nữ sắc, nhưng chính cô không thể kiểm soát được, lúc này như bị ma xui quỷ khiến, cô chậm rãi cúi đầu.

Quan Ánh dừng cách cổ Chu Tân Hạc nửa tấc, cẩn thận ngửi.

Đó là tuyết tùng.

Gỗ đàn hương mát lạnh, quấn quanh hương gỗ nhẹ nhàng với dư vị dễ chịu. Ừm, không phải nước hoa của phụ nữ.

Một giây tiếp theo, Quan Ánh nhận ra mình đã làm một điều ngu ngốc, hoảng sợ lùi lại. Cô di chuyển quá nhanh, đầu gối chạm vào ghế sô pha, suýt chút nữa đã ngã vào vòng tay của Chu Tân Hạc.

Quan Ánh hít một hơi thật sâu.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng về phía trước, đôi mắt hạ xuống nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngủ say, lén lút và cẩn thận chống lên đệm sô pha, vô cùng chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Mới đi được nửa đường, lông mi Chu Tân Hạc đột nhiên chuyển động.

Nội tâm Quan Ánh vang lên hồi chuông báo động mãnh liệt.

Chu Tân Hạc từ từ mở to mắt, ánh mắt mờ mịt khi chưa tỉnh ngủ, nhìn rõ gương mặt Quan Ánh, cùng cô đối mặt một giây, lông mi anh một lần nữa lại rũ xuống.

Quan Ánh ngây ra như phỗng.

Có lẽ vừa rồi cô quá khẩn trương, trong tay vẫn còn cầm điều khiển từ xa trên ghế sô pha.

Vài giây sau, Chu Tân Hạc đột nhiên nhận ra đây không phải là mơ, anh mở to mắt, tầm mắt trở nên rõ ràng.

Nhìn cô gái nhỏ đang sững sờ với chiếc điều khiển từ xa trên tay, Chu Tân Hạc giương cao khóe miệng, ánh mắt vốn dĩ lạnh nhạt trở nên ấm áp: “Đây là cách Ánh Ánh chào đón chú sao?"

Có lẽ do không được nghỉ ngơi tốt, giọng nói của anh hơi trầm.

Quan Ánh lập tức đứng thẳng người, hai tay bối rối để phía sau, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chú nhỏ."

Chu Tân Hạc phát hiện chiếc chăn trên người, ngước mắt lên, mi mỏng hơi nhăn lại: "Sợ chú bị lạnh?"

Quan Ánh không dám đối diện với anh, cô thu hồi ánh mắt: "Vâng."

Chu Tân Hạc đưa tay ra: “Lại đây.”

Quan Ánh đặt tay vào lòng bàn tay anh, ngồi bên cạnh anh.

Chu Tân Hạc có hốc mắt rất sâu, mày rậm, đuôi mắt dài nhỏ, con ngươi đen hơn so với người bình thường, nhất là khi nhìn người khác. Anh lơ đãng nhìn qua, Quan Ánh không khỏi mặt đỏ tim đập nhanh.

Chu Tân Hạc nói: "Ánh Ánh đã trưởng thành."

Cô vốn dĩ là một người trưởng thành.

Quan Ánh có chút bất mãn vì Chu Tân Hạc vẫn xem cô như một đứa trẻ, liền rút tay không cho anh cầm tay cô.

Cô quay mặt đi, giọng điệu có chút bướng bỉnh: "Chú nhỏ trở về cũng không nói một tiếng."

Chu Tân Hạc cười khẽ: "Không muốn gặp chú?"

Quan Ánh đáp trả: "Bộ sườn xám chủ nhỏ tặng vào Tết Nguyên Đán rất vừa người, ngày mai cháu mặc cho chú xem."

Chu Tân Hạc: "Tối nay mặc đi."

Chẳng hiểu sao tim Quan Ánh đập nhanh hơn: "Tối nay, nhân dịp gì ạ?."

Bàn tay to của Chu Tân Hạc vỗ nhẹ sau đầu cô: "Tối nay trở về ăn cơm."

Ồ, ăn cơm nha.

Trong lòng Quan Ánh có chút thất vọng: "Được ạ."

***

Trong bộ sườn xám Quan Ánh có sự tương phản rất lớn với hình tượng một cô gái ngoan hiền. Đường cong mềm mại được phác họa bởi chiếc váy có chút gợi cảm bình thường không thể nhìn thấy được. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt yểu điệu dưới tóc mái, dù có ngoan ngoãn đến đâu, cô cũng không giấu được bộ dáng quyến rũ đến tận xương.

Tối nay là bữa tiệc liên hoan của các gia đình, người lớn nhà họ Chu đều ở đó.

Quan Ánh biết bọn họ không thích cô.

Nhưng cô vẫn là người vợ hợp pháp của Chu Tân Hạc.

Tất cả mọi người nở nụ cười giả tạo, nhìn qua cũng rất hòa thuận.

Từ năm mười ba tuổi Quan Ánh đã sống ở nhà họ Chu, có thể xem như người lớn nhà họ Chu nhìn cô lớn lên. Chu Tân Hạc cưng chiều cô, bồi dưỡng cô hình thành khí chất như bây giờ, nói không được, chạm không tới, so với tiểu thư danh môn còn yêu chiều hơn.

Với gia thế và ngoại hình của Chu Tân Hạc, kết hôn với ai cũng không đến mức phải kết hôn với một cô gái mồ côi không nơi nương tựa. Nhưng việc đã thành, kết quả đã định, người lớn nhà họ Chu cũng không dám có ý kiến gì.

"Chờ Ánh Ánh tốt nghiệp đại học, thì tổ chức hôn lễ đi. Tuổi cháu cũng không còn nhỏ, nên đã đến lúc chuẩn bị có con rồi."

Chu Tân Hạc nhìn về phía Quan Ánh, dừng vài giây rồi trả lời: "Ánh Ánh còn nhỏ, không vội."

Dì hai đang cười, giống như vui đùa, nhưng thật ra có hàm ý khác: "Tân Hạc, cháu sẽ không vì bảo vệ Ánh Ánh, nên kết hôn giả chứ?"

Quan Ánh cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần ngay tại chỗ, cô cúi đầu, dùng đũa chọc vào bát cơm.

Cô rất sợ nhắc đến chuyện này, Chu Tân Hạc cùng cô kết hôn, thật sự là vì bảo vệ cô.

Giọng nói Chu Tân Hạc trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ánh Ánh, ngoan ngoãn ăn cơm."

Quan Ánh lập tức nghe theo lời anh, oan ức nói: "Dì hai hỏi, cháu trả lời dì ấy."

"Xem kìa, nói chuyện khách sáo quá." Dì hai chuyển đề tài: "Tân Hạc lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?."

Chu Tân Hạc thản nhiên dạ một tiếng, gắp cho Quan Ánh đũa rau: "Cô gái nhỏ, khi ăn cơm không được nói chuyện."

Cái gì cũng không nói, dì hai bĩu môi, không khỏi tự làm mất mặt.

Cũng không biết có phải dì hai cố ý hay không, buổi tối đột nhiên nói rằng tất cả các phòng đều có người ở, để Quan Ánh cùng Chu Tân Hạc trong một phòng. Trước đây, mỗi lần trở về, bọn họ đều không có chung phòng.

Chu Tân Hạc nói: "Chú đi thư phòng."

"Chú nhỏ!" Lá gan Quan Ánh lớn lên, gọi anh lại: "Chú đã mệt mỏi một ngày rồi, nghỉ ngơi ở đây đi."

Chu Tân Hạc thật sự rất mệt sau một quãng đường bay dài, gương mặt đều có thể nhìn thấy sự mệt mỏi, có thể là vui vẻ vì cô biết quan tâm anh, anh cười khẽ nói: "Ngoan. Còn có việc, chú đi xử lý một chút."

Quan Ánh nhỏ giọng oán trách: "Chuyện gì không thể để ban ngày xử lý được, làm sao cháu có thể ngủ một mình."

Chu Tân Hạc nghe ra giọng nói của cô có chút không vui, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Còn lạ giường?".

Quan Ánh thật sự lạ giường, Chu Tân Hạc không trở về nhà, Quan Ánh cũng không đến nhà họ Chu ở. Tuy rằng người nhà họ Chu sợ Chu Tân Hạc mà cho cô vẻ mặt ôn hòa, nhưng cô thấy đều là đạo đức giả, Quan Ánh chỉ thích ở trong ngôi nhà nhỏ của cô và Chu Tân Hạc.

Nhưng tất cả đều là lấy cớ.

Quan Ánh kéo lấy ống tay áo Chu Tân Hạc, giọng nhỏ đi: "Chú nhỏ, đêm nay chú có trở về hay không?".

Giọng nói cô gái nhỏ ngọt ngào như một viên kẹo sô cô la có đường, chiếc váy nhung che phủ làn da trắng tuyết của cô, cổ áo chữ V xẻ sâu, mái tóc vương trên cánh tay gầy guộc, ngọn đèn chiếu xuống dưới, cả người cô như được mạ một lớp bạch quang.

Quan Ánh cố ý thoa một lớp son mỏng lên môi sau khi tắm xong, còn xịt nước hoa yêu thích của Chu Tân Hạc. Gương mặt, cơ thể của cô tất cả đều ẩn chứa tâm tư của một cô gái. Giây phút này, cô giống như một yêu tinh nhỏ xinh đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian, khóe mắt và đuôi lông mày đều trêu chọc lòng người.

Chu Tân Hạc bình tĩnh nhìn cô hai giây, ánh mắt không hề dao động. Anh hạ mắt xuống, tầm mắt dừng ở đầu vai Quan Ánh một giây, cởϊ áσ khoác, khoác thêm lên người cô.

Quan Ánh: "..."

Áo vest vẫn còn ấm, Chu Tân Hạc đã đi rồi.

Vẻ mặt của Quan Ánh suýt chút nữa là không kìm lại được.

"Cứu cứu --- em bị chảy máu mũi."

Quan Ánh quay đầu lại, nhìn thấy Chu Niệm Niệm, người đang ló đầu ra khỏi phòng bên cạnh, vội vàng quấn áo khoác lại.

"Cô nhỏ, cô đang làm gì đấy?".

Chu Niệm Niệm nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân quyến rũ trước mặt, không nỡ chớp mắt: "Quấn lại để làm gì? Anh cả có thể nhìn, em không thể nhìn?".

Quan Ánh thở dài: "Chú ấy còn không thèm nhìn cháu."

Chu Niệm Niệm lấy làm kinh ngạc: "Chị nói có phải anh cả lén lút xuất gia làm hòa thượng sau lưng chúng ta không?" Trước mặt Quan Ánh cô khoa tay múa chân: "Chị nhìn như vậy... Như vậy, còn như vậy, quyến rũ còn thất bại."

Quan Ánh cắn răng: "Có thể cháu không phải là khẩu vị của chú nhỏ."

"Không thể nào? Anh ấy không ăn chị, làm sao có thể kết hôn với chị?" Khoan đã, chuyện này có vẻ không đúng lắm, dù sao hai người kết hôn cũng gần một năm, chị còn chưa bị ăn. Thật đáng thương, gặp phải một ông chồng mù."

Ánh mắt Quan Ánh u oán, nắm chặt áo khoác xoay người trở về phòng: "Chú nhỏ là vì bảo vệ cháu mới kết hôn."

Chu Niệm Niệm nói: "Chị còn che chở anh ấy? Quan tâm anh ấy xuất phát từ mục đích gì, hiện tại là chồng của chị, chị cũng không có thể giống như lúc trước nữa, chị hãy cưỡng chế anh ấy thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!"

Quan Ánh làm sao dám.

Nhìn thấy Chu Tân Hạc, cô lo lắng khẩn trương gần chết, nói gì cưỡng chế.

Chu Niêm Niệm: "Nếu không chị hãy giả vờ đáng yêu."

Quan Ánh như bị mắc kẹt, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi ngờ, cô quay đầu lại, nói với vẻ không tin: "Chẳng lẽ cháu không đáng yêu ư?".

Chu Niệm Niệm ấn tay xuống, sửa miệng: "Nói nhầm, Ánh Ánh của chúng ta là tiên nữ, siêu cấp đáng yêu! Ý của em chính là ngoan, chị đừng giả bộ ngoan. Nếu chị quá ngoan, anh trai của em có thể không nỡ xuống tay với chị."

Quan Ánh nằm úp sấp trên cái gối đầu, ôm mặt: "Cũng không phải là giả vờ, chỉ là cháu không nhịn được."

Vừa thấy Chu Tân Hạc, Quan Ánh hận không thể dính lấy anh, liều mạng làm nũng với anh.

Chu Niệm Niệm ngồi bên cạnh và tóm tắt nguyên nhân thất bại của cô: "Chị đừng mặc ít như vậy để quyến rũ anh cả." Cô nhấc cái dây đeo trên vai Quan Ánh, mỏng đến mức nếu kéo một cái nó có thể sẽ đứt: "Chẳng may bị cảm, chị sẽ trở nên yếu ớt, mỏng anh, anh ấy cũng không dám chạm vào."

Quan Ánh vốn sinh ra đã yếu ớt, rất dễ dàng bị sinh bệnh, thuốc không rời cơ thể, ăn rất nhiều cũng không béo, chạy vài bước đã thở hổn hển. Chu Tân Hạc chiều chuộng cô không có điểm dừng, cũng có thể nguyên nhân do cơ thể cô quá yếu.

Chú hai Quan Ánh và Chu Tân Hạc là bạn tốt, trận động đất lần đó cô là người nhà họ Quan duy nhất còn sống. Chu Tân Hạc dùng hết sức đưa cô ra khỏi đống đổ nát, hận không thể nâng cô trong lòng bàn tay, thay thế chú hai, cưng chiều Quan Ánh giống như cháu gái.

Chu Tân Hạc ra nước ngoài học tập vài năm, Quan Ánh hắt xì một cái đều có người thông báo cho anh.

***

Buổi sáng ngày hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Quan Ánh đá văng chăn ra, vươn cái eo lười biếng, chiếc váy theo động tác của cô trượt đến bắp đùi trắng nõn cô cũng không để ý.

Quả nhiên Chu Tân Hạc không có đến phòng cô ngủ.

Váy ngủ xoắn lại cuộn ở eo, Quan Ánh ở trên giường lăn qua lăn lại, miệng lẩm bẩm, lại ở trên giường lầu bầu một lúc mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Cô ôm lấy cái gối đầu, xem nó như Chu Tân Hạc, hung hăng ăn hϊếp, đá từ đầu giường đến cuối giường, cầm lên đè lại, vùi cái đầu vào chiếc gối mềm mại mà cọ cọ.

Trút giận xong, thoáng thấy một bóng đen ở khóe mắt, Quan Ánh dừng động tác một chút, chần chờ nửa giây, chậm rãi quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau với Chu Tân Hạc, đầu óc Quan Ánh trống rỗng khoảng hai giây.

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Hình tượng mảnh mai nhỏ bé có lẽ mất hết rồi.

Quan Ánh kìm nén đến mức mặt đỏ tai hồng: "Chú nhỏ, chú ... đến lúc nào vậy?".

Chu Tân Hạc nằm ở trên ghế sô pha bên cạnh, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Anh chỉ nhìn mặt của cô: "Hai giờ sáng."

Im lặng khoảng năm sáu giây.

Quan Ánh: "Ồ, vừa rồi chú đang nằm mơ, tiếp tục ngủ đi."

Chu Tân Hạc nhẹ nhàng quay đầu lại, nhắm mắt lại.

"Được."