Chôn Xác Hồi Sinh Quỷ

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hàng trăm năm trước, ở bên xứ tàu có thịnh hai môn phái lớn mạnh về thuật bỏ bùa là phái Lỗ Ban và phái Mao Sơn. Người xưa thì thường nghi kị hai phái này và xếp họ vào trong những loại môn phái tà ma …
Xem Thêm

Từng cảnh tượng hãi hùng dần xuất hiện trong ký ức của ông Dương.

Những người thanh niên khi ấy hùng hổ lao về phía cái cây, vung lên những nhát dao búa đầy mạnh bạo. Nhưng không ngờ họ lại như bị thôi miên vậy. Những nhát dao búa ấy không hướng cái cây chặt tới, mà đột nhiên chuyển hướng về phía đồng bạn bên cạnh mình chặt xuống.

Có người thẩn thờ tỉnh lại vì kinh hãi, nhưng đã thấy dao chặt sâu đến nửa cổ. Có người thì khi bị chém đến bay đầu rồi mới không tin được lại đột nhiên tại sao đầu mình lại lìa khỏi cổ.

Người tỉnh lại thấy đồng bạn hướng mình chặt chém thì kêu gào rất thảm thiết. Nhưng những người mà đang cầm dao bùa chém kia thì vẫn không ngừng tay chém hết sức hào hứng vui vẻ y như cái lúc ông Dương kích động vậy.

Người bị chặt cụt cái tay, tỉnh lại quỳ xuống thảng thốt van nài cầu xin, xua tay còn lại giơ lên kêu gào. Thì nhát dao tiếp theo cũng bổ tới chém rụng nốt cái tay. Người kia rú lên một tiếng vì đau đớn, chưa kịp nói câu gì thì những nhát dao liên tiếp lại vung đến, bàn tay, cánh tay người ấy cụt dần. Sau cùng là chặt đến chân, đến nửa thân người bị xẻ đôi. Cuối cùng đến khi chỉ còn lại cái đầu thoi thóp dính thân ở cổ, đang thở phì phò cũng bị chặt nốt rồi treo đầu lên cây. Cả quá trình những người ấy bị chặt sống từng khúc hết sức kinh tởm, đều được ông Dương nhớ lại.

Sau cùng còn lại hai ba người thanh niên, sau khi đã gϊếŧ hết đồng bạn thì lần lượt đưa dao lên cổ tự bập dao của mình vào cho cái đầu rớt xuống.

Người cuối cùng là ông Dương sống sót thì lần lượt đem từng cái đầu, mảnh xác của từng người mà treo lên cây. Trong công cuộc gϊếŧ người chặt xác, thì lúc ấy ông Dương còn là kẻ hăng nhất. Không ít những nhát chém tóe máu, chém ngọt sớt nhất đều là của ông ta.

Ông Dương kinh khủng nghĩ đến cảnh tượng ấy, liền lập tức hiểu ra lý do tất cả đều có một cái chết kinh khủng như vậy, đều là do liễu quỷ.

Ông quay đầu chạy trối chết hướng miệng vực mà chạy tới. Trong cái túi vải ông khoác đeo sau lưng, tiếng radio đột nhiên phát ra. Rõ ràng là ông Dương không hề bật đài, mà tại sao radio lại tự bật lên được.

Tiếng âm thanh quái dị lập tức xuất hiện, tiếng động rêи ɾỉ nỉ non như tiếng người con gái gào khóc hệt như lúc ông dò đài trên miệng vực Tà Xùa.

Ông Dương chạy trối chết, càng chạy hăng thì tiếng âm thanh càng vang to, rồi bóng người con gái thì thoảng ngồi ủ rũ ở một cái bụi cây ven đường cứ liên tục xuất hiện bám đuổi ông, nó liên tục khóc thút thít như muốn đòi ông trả lại mạng cho nó.

Chạy đến chân mỏm đá, ông Dương nom thấy một mớ máu thịt bầy nhầy, mà vừa thoáng nhìn qua cái bóng dáng ấy, ông liền lập tức nhận ra ngay đó là ai.

Ông Dương thét toáng kêu đến lợm giọng:

- Mẹ!

Bà cụ rớt từ trên miệng vực xuống, đầu đã bị vỡ tung thành một mớ thịt vụn, chỉ còn lại cái thân người bầm dập là còn nguyên vẹn.

Ông Dương ôm xác bà cụ kêu gào, nhưng chỉ được một chốc là sống lưng ông lại gai lạnh. Cách ông chỉ chừng nửa mét, cái bóng người con gái lờ mờ đột nhiên xuất hiện. Mặt nó trắng bệch không rõ mặt mũi, mớ tóc dài xơ xác toàn bụi đất bám vào, nó ẩn hiện trong làn khói sương và cây bụi cười lên những âm thanh khúc khích đầy man rợ.

Ông Dương lập tức quay đầu, tuyệt vọng bám lấy sợi dây thừng hùng hục trèo lên trên. Ông trèo như điên như dại, nghoảnh lại thì chỉ nhìn thấy con quỷ cũng đang bắt đầu bám vào sợi dây, bắt đầu trèo lên đuổi theo ông.

Ông Dương kêu gào:

- Cút đi! Mày cút đi ngay!

Rồi vừa trèo vừa khóc, ông nhắm mắt trèo lên, cứ lao đầu về phía trước. Nhưng rồi đột nhiên đầu ông đυ.ng phải một thứ gì đó, nhớp nháp thối giữa, một thứ thịt mềm mềm lủng lẳng chạm vô đầu ông.

Ông Dương ngửa đầu lên nhìn, khuôn mặt ông chợt chuyển sang tím xanh. Tay ông chợt thả ra, vô lực cho cả thân người rơi xuống. Một cái thòng lọng luồn sâu vào cổ ông, thít chặt cổ, thắt cổ ông cho đến chết.

Xác ông Dương vắt vẻo như vậy ở vách đá, đung đưa theo nhịp gió.

...

Mười năm sau, câu chuyện cả một bản ở huyện Bắc Yên đều chết do mà quỷ đã dần lắng xuống và không còn ai nhắc lại nữa. Thế nhưng, lúc này đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe mecedes ben chạy bon bon trên quãng đường quốc lộ ba mươi bảy. Chạy dọc vào bản làng năm xưa.

Chiếc xe dừng ở một chỗ, đỗ lại dưới chân lối đường đất mòn. Một người đàn ông bước xuống xe.

Người đàn ông này trông rất già cả, khóe mắt ông ta sâu hoắm, đeo kính đen, đội một chiếc mũ bành đen đúa. Theo sau ông ta là một cô gái trẻ hết sức xinh đẹp.

Người đàn ông hướng tới căn nhà của ông Khanh bước tới, đó chính căn nhà duy nhất còn có người sống sót ở bản làng này. Sau chuyện xảy ra năm ấy, ông Khanh không hề bỏ đi, mà vẫn ở lại nơi này.

Người đàn ông bước vào trong nhà, thì chỉ thấy một cô gái trẻ đang lui cui đãi nhặt mẹt thóc. Cô gái trẻ ấy chính là cô bé Thương mười năm trước, giờ đã lớn. Thương nhìn thấy người lạ liền đứng lên hỏi:

- Chú tìm ai?

Người đàn ông bắt đầu cất tiếng, nói một chặp. Thì ra ông ta là người Trung quốc, cô gái bên cạnh đi theo ông ta là phiên dịch viên.

Cô gái phiên dịch liền giới thiệu nói:

- Đây là Lưu tiên sinh, từ Thượng Hải sang thăm. Ông ấy muốn gặp bố của cô, bố cô đâu?

Thương thật thà trả lời:

- Bố tôi đang ở trong buồng, để tôi vào gọi bố tôi!

Thương toan quay đầu vào nhà, thì đã có giọng nói vọng ra:

- Không cần phải gọi. Mấy người về đi, để gia đình tôi được yên. Tôi không muốn lên báo nữa...

Cô gái phiên dịch tươi cười, nói vọng vào trong giải thích:

- Thưa ông, Lưu tiên sinh đây là một người có nghiên cứu về các lễ tế cổ xưa. Ông ấy không phải là nhà báo, ông ấy có thể trả rất nhiều tiền cho ông để hỏi về chuyện này!

Ông Khanh lười nhác, bước ra từ trong nhà. Nếu không phải là cánh nhà báo, mà lại còn có thể cho ông tiền, vậy thì cố nhiên ông sẽ tiếp đãi bọn họ.

Ông Khanh mời hai người vào nhà, còn thêm cả anh lái xe. Mời họ ngồi xuống ghế, rót trà nước thật chu đáo rồi mới hỏi:

- Được rồi, các người muốn hỏi gì thì cứ nói đi!

Người đàn ông gọi là Lưu tiên sinh, đang định nói gì đó thì liền nhíu mày. Chợt cất tiếng hoa hỏi một chặp. Cô gái phiên dịch vội nói:

- Lưu tiên sinh nói nhà ông, dường như có quỷ!

Ông Khanh nói lớn:

- Đúng, không có quỷ sao được, chính con quỷ ấy đã gϊếŧ cả cái bản này!

Lưu tiên sinh cười nhạt, nói một chặp. Cô gái phiên dịch lại hói:

- Ông có muốn biết rõ tường tận mọi chuyện về con quỷ này không?

Ông Khanh dường như ban đầu không quan tâm lắm, nhưng thấy cô gái đề cập đến vấn đề này liền tỏ ra hứng thú, liền nhanh chóng gật đầu.

Lưu tiên sinh kia liền bỏ cặp kính xuống, lộ ra một bên con mắt sâu hoắm không có con ngươi. Ông Khanh hơi giật mình, nhưng Lưu tiên sinh chỉ vào con mắt của ông ta và khẳng định rằng con mắt của ông ta thành ra như vậy cũng là do quỷ.

Lưu tiên sinh nói rằng liễu quỷ kia là do Lỗ Ban Tông Thuật lập nên. Là do chôn sống một người con gái dưới gốc liễu, đồng thời với lúc đại sư Lỗ Ban Tông Thuật chết chôn ở dưới đáy. Về tích chuyện ông pháp sư người tàu ở vùng này, hóa thành cương thi chạy về đất Bắc, Lưu tiên sinh thừa nhận là có thật. Nhưng người này là một nghịch đồ của Lỗ Ban Tông Thuật, tự lập ra chi phái là Lỗ Ban Táng Thi Sinh Quỷ. Muốn dùng quỷ để hồi sinh chính mình sau khi đã chết.

Phép bùa này là dùng người con gái làm thân bùa, vẽ lên mực chu sa, chôn sống ở dưới cây liễu. Rồi sẽ bắt mười ba đồng nam, cho ăn đủ bảy lần. Khi ấy, thuật Lỗ Ban Táng Thi Sinh Quỷ sẽ thành thực, hồi sinh được xác người con gái chôn dưới cây liễu, hồn đại sư Lỗ Ban Tông Thuật nhập vào sống lại.

Thêm Bình Luận