Chôn Xác Hồi Sinh Quỷ

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hàng trăm năm trước, ở bên xứ tàu có thịnh hai môn phái lớn mạnh về thuật bỏ bùa là phái Lỗ Ban và phái Mao Sơn. Người xưa thì thường nghi kị hai phái này và xếp họ vào trong những loại môn phái tà ma …
Xem Thêm

Ông Khanh chớp chớp mắt mấy lần, càng tiến đến gần, gần hơn nữa. Rồi chợt mắt ông hoa lên một chặp, ông cố nheo mắt lại, thì lại thấy hóa ra cái dáng người đứng yên khi nãy lại chỉ là một cái lùm cây.

Ông Khanh thở phào một trận, tự chửi rủa, thì ra là ông nhìn gà hóa quốc. Là cái bụi cây mà từ xa ông cứ ngỡ là ông Dương mới đúng. Nhưng cái hình ảnh bộ quần áo, mái tóc, ngón tay cụt tại sao ông lại có cảm giác rõ ràng và chân thật đến như thế?

Ông Khanh lắc đầu, rồi lại tiếp tục bước đi trên hành trình tìm kiếm cây liễu cổ. Dọc đường đi không ít lần ông bị giật mình vì những hình ảnh quái dị, bóng ông Dương, bà cụ, rồi đứa con gái của ông cứ lần lượt xuất hiện khiến ông nhiều phen hoảng hồn. Lòng dạ ông cứ mỗi chốc lại nóng như lửa, ruột gan cồn cào, bồn chồn không yên.

Ông Khanh cứ trong tình trạng phập phồng như thế mãi đến tận một giờ đồng hồ sau, thì cái khoảng đất thi thoảng xen kẽ cây bụi mới hết. Thay vào đó là việc trước mắt ông xuất hiện một mảnh đất rộng lớn kéo dài, mảnh đất này không hề có bất cứ thứ gì mọc lên, ngoại trừ một thân cây khổng lồ to lớn cỡ chục người ôm đang mọc sừng sững ở đấy. Cả bầu trời ở đây bị mây đen che phủ, gió không hề thổi qua đây. Cây cỏ không hề mọc. Thứ ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn pin mà ông Khanh mang theo, chiếu rọi có thể nhìn thấy cả khu vực này.

Ông thoáng mừng rỡ, bước lại ngày càng gần về phía cây liễu, thì chợt ông có cảm giác khó thở như có cái dây thòng lọng luồn sâu vô cổ. Ông giật mình kinh hãi lùi lại thì cái cảm giác ấy lại biến mất. Ông sờ sờ lên cổ định thần lại, cái cảm giác dây thòng lọng thít cổ rõ thật là vẫn còn quanh quẩn đâu đấy.

Ông Khanh nheo mắt, nhìn về phía cây liễu, quan sát cái tán lá khổng lồ um tùm của nó. Liền nhận ra một sự thật không tưởng, cây liễu này không ngờ rằng lá của nó lại không có màu xanh, mà xen lẫn toàn một màu đen và một màu đỏ hết sức quái dị.

Lá cây đung đưa nặng chĩu, thi thoảng một vài cành liễu rủ xuống còn rung lên bần bật như là có người ngồi trên cành, khuất sau những tán lá đá nhún nhảy, khiến cho cành cây rung lên như có gió thổi mạnh.

Ông Dương gạt mồ hồi, sợ hãi cố nuốt ngược lại. Rồi tự lẩm bẩm:

- Được rồi, việc quan trọng là đã xác định được cây liễu này có thật rồi. Giờ phải quay lại gọi chú Dương xuống đây thôi...

Nghĩ đoạn, ông Khanh thoáng quay đầu, nhanh thoăn thoắt quay trở lại hướng vách đá, để leo lên trên ấy báo tin cho ông Dương.

...

Trong khoảng cả giờ đồng hồ mà ông Khanh loay hoay dưới vực khi ấy, thì ông Dương cũng đã kịp về bản, báo tin hết lượt cho người trong bản biết việc ông Khanh gặp nguy. Việc ấy đánh động hết cả dân bản đều thức dậy, ngay cả bà cụ mẹ ông Khanh cũng biết tin.

Bà cụ hì hụi theo đoàn người ngay trong đêm đi thẳng đến vực Tà Xùa để cứu con.

Đèn đuốc đốt sáng trưng khắp bản, đám chó sủa loạn râm ran. Trẻ con trong bản đang ngủ say đều thức dậy khóc ré lên vì thứ âm thanh quá ồn ào.

Đám thanh niên bản hò reo, người già trẻ con ở nhà, chỉ có đàn ông khỏe mạnh là được đi theo ông Dương để cứu người. Bà cụ mẹ ông Khanh mới đồng còn không được mọi người đồng ý cho đi, nhưng sau bà cứ nhất quyết đòi đi nên mọi người cũng đành phải chịu, không thể làm khác được.

Trên đường đi đến vực Tà Xùa, dân bản tràn xuống đường quốc lộ chặn đứng một đoạn đường. Cứ diễu thành đoàn mà đi thẳng, thi thoảng lại gặp chiếc xe tải phải dừng một chốc cho đoàn người đi qua thì mới có thể đi tiếp.

Tới miệng vực Tà Xùa, cái đài radio vẫn còn đang phát ra âm thanh xèo xèo ở dưới đất. Ông Dương chạy đến nhặt lại cái đài đút vô túi vải đeo trên người, rồi đảo mắt nhìn xuống dưới cái mép vực. Quái lạ thay, cái dây thừng lúc nãy đứt lìa mắc ở khe đá, vậy mà giờ đây lại có thể mắc lại ngay ngắn như trước đó nó chưa từng đứt vậy.

Bà cụ mon men tới miệng vực, theo kinh nghiệm của người già cả, bà cụ vừa nhìn vào sợi dây đã như đoán được điều gì. Bà cụ nói to:

- Đứa nào còn là đồng nam thì giải một bãi vào cái dây thừng này cho tao xem nào!

Bà cụ vừa nói xong, đã có vài thanh niên bản xung phong chạy tới, tiểu vào đúng chỗ hai cái sợi dây vắt vẻo gần cái xà lan sát miệng vực.

Nướ© ŧıểυ vừa rớt xuống, thình lình cái sợi dây liền chuyển sang màu đen kịt, đôi chỗ có dấu vết như là ngón tay, bàn tay bám vào.

Ngay tức khắc toàn bộ đoàn người nhìn thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều xanh mặt. Ông Dương chạy đến gần bà cụ vội hỏi:

- Như thế là sao hả mẹ?

Bà cụ thở thều thào nói:

- Tao đã gàn rồi mà nó đâu có chịu nghe, chúng mày đi đến chỗ cái cây Liễu ấy thì ra cớ sự này cũng không có gì là lạ rồi!

Bà cụ dừng một chút rồi trỏ tay vào cái dây thừng nói tiếp:

- Cái dấu vết bàn tay kia là của ma nó vắt lên, chứ người nào có thể vắt lại được sợi dây ấy. Xưa nay quỷ che mắt, ma đưa đường đều trông có vẻ bình thường, nhưng gặp nướ© ŧıểυ là biết ngay có phải cái giống ấy làm thật hay không. Nhìn cái sợi dây này, thì e là anh mày ở dưới kia gặp chuyện chẳng lành rồi.

Ông Dương vã mồ hôi nói:

- Vậy giờ thì phải làm sao thưa mẹ?

Bà cụ nói:

- Giờ thì tất cả đều phải xuống dưới ấy, người đông thì may ra át được khí âm. Nếu tìm ra nhanh nhanh chóng chóng thì còn có thể giữ cho thằng Khanh toàn mạng, bằng không thì chỉ có thể lượm xác nó về mà thôi...

Ông Dương nghe xong, chân tay đã run tới mức không còn có thể kiềm chế được nữa. Ông vội gọi mấy thanh niên bản hối gấp bọn họ nhanh chóng thả thừng xuống dưới rồi trèo xuống vực để tìm anh. Cả đoàn người tin theo lời bà cụ, hối hả thay phiên nhau trèo xuống dưới đáy vực.

Bà cụ đứng ở trên miệng vực căn dặn mọi người thật kĩ:

- Khi xuống tới nơi, thì mọi người phải đi sát vào nhau, không ai được tách ra. Nếu bị tách ra thì phải tri hô lên mà gọi ngay, bằng không sẽ rất nguy hiểm, bị quỷ che mắt, ma đưa lối. Trời vừa sáng nếu không tìm được thì thôi phải về ngay, nếu không thì sẽ bị ma quỷ dở trò lường gạt vào động quỷ của chúng mà không thể về được nữa.

Bà cụ còn căn dặn thật kĩ, nếu chỗ nào vắng người mà đột nhiên thấy có người con gái xuất hiện. Thì phải nghi ngay đấy là liễu quỷ, và cố gắng tránh đường vòng đừng để nó phát hiện ra. Nếu không một khi để nó phát hiện ra, nó sẽ biến mất, rồi hóa thành người giống như trong đoàn mà trà trộn vào đoàn người để lừa lọc từng người một, rồi đem ra chỗ vắng để gϊếŧ.

Mọi người vâng vâng dạ dạ đều nghe lời bà cụ rất kĩ. Một vài người được phân công kĩ lưỡng là chờ trực ở trên miệng vực để trông chừng cái dây. Bà cụ cũng đứng ở trên miệng vực mà chờ đợi tin của ông Khanh. Bà năm nay đã già, đã không còn đủ sức để đi theo đoàn người xuống dưới vực nữa rồi.

Ông Dương dẫn đầu đoàn người, vừa trượt xuống đáy vực là đã bắt gặp khung cảnh u ám rợn người. Từng đoàn từng đoàn đốm lửa ma trơi lập lòe như vẫy gọi. Có tiếng gió xì xào bên những lùm cây tạo nên thứ âm thanh như các anh linh ma quỷ đang nói chuyện. Đám thanh niên bản mới đầu còn ai nấy hừng hực khí thế, thế nhưng giờ này đều đã run rẩy như cầy sấy vậy.

Một người thanh niên hối hả chạy đến gần ông Dương với khuôn mặt xám như tro thì thào vào tai ông:

- Chú Dương, hình như vừa rồi cháu có nghe thấy tiếng chú Khanh thì phải!

Ông Dương đang khẩn trương, liền vui sướиɠ vội hỏi:

- Ở đâu?

Người thanh niên ấy nói:

- Dạ ở ngay trên vách núi, mà cháu vừa mới trèo xuống có thấy ai đâu. Nhưng lúc rồi rõ ràng cháu nghe thấy tiếng chú ấy gọi văng vẳng ở vách núi. Chú ấy còn gọi tên cháu rõ ràng mà lại...

Ông Dương gàn ngay:

- Vớ vẩn, mày lại thần hồn nát thần tính. Cả đoàn xuống có thấy cái gì đâu, chưa đi được mấy bước mà đã bị ma nó nhát đến vãi cả ra quần rồi thì còn làm ăn gì. Sợ ma hả?

Thêm Bình Luận