Chôn Xác Hồi Sinh Quỷ

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hàng trăm năm trước, ở bên xứ tàu có thịnh hai môn phái lớn mạnh về thuật bỏ bùa là phái Lỗ Ban và phái Mao Sơn. Người xưa thì thường nghi kị hai phái này và xếp họ vào trong những loại môn phái tà ma …
Xem Thêm

Lưu tiên sinh gọi đi gọi lại đến tiếp thêm ba lần, rồi mới thu thanh kiếm gỗ đào lại. Ông ta nói:

- Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ đến đây thôi. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đến gọi cương thi...

Nói xong, Lưu tiên sinh nhảy xuống khỏi tế đàn, ra hiệu cho Cường và Sinh khuân cái xác liễu quỷ đã héo khô để đem về.

Ông Khanh thấy lạ liền hỏi:

- Tại sao ông không tiếp tục gọi cương thi vậy?

Lưu tiên sinh vừa đi vừa giảng giải trả lời:

- Cương thi chỉ có thể di chuyển được trong đêm, ngày đi mấy chục cây số đã là nhanh. Nó ở tận phương bắc, vậy nên phải gọi nhiều đêm thì mới có thể về đến đây được!

Ông Khanh nghe Lưu tiên sinh giải thích xong liền gật gù hiểu ra.

Sáu người đem xác liễu quỷ chôn ở dưới tế đàn, cử một người ở lại canh gác trông coi cái xác của liễu quỷ, cứ thay phiên nhau mà luân phiên trông xác. Lưu tiên sinh nói rằng, liễu quỷ này tuy đã bị phá đi phép thuật, không thể sống lại. Thế nhưng, nó lại vẫn còn có khả năng gϊếŧ người, hơn nữa còn rất hung hãn. Cần phải dán một lá bùa lên người nó, rồi yểm lại trong quan chôn dưới tế đàn. Lại yểm thêm bốn lá bùa ở bốn góc trên nắp quan tài. Cho người thi nhau canh chừng bốn lá bùa. Chỉ cần một lá rơi xuống, là phải lập tức dán lại ngay. Bằng không một khi liễu quỷ thoát hồn ra, sẽ lại tiếp tục đi hại người.

Liễu quỷ bình thường ban ngày đều ngụ ở trong thân xác của nó để chốn tránh dương khí. Ban đêm thì mới thoát xác ra ngoài để đi thu thập tinh hoa của sao trời, hấp thụ khí âm mà sinh trưởng nuổi dưỡng cái xác.

Lưu tiên sinh nói, nếu không trông chừng cái xác, thì qua nhiều đêm cho dù liễu quỷ không hại người, nó cũng sẽ có thể hồi lại được phép thuật mà ông ta đã phá bỏ bằng cách hấp nạp khí trời, chỉ có điều là quá trình này sẽ kéo rất dài mà thôi.

Qua nhẩm tính dự đoán, Lưu tiên sinh nói rằng, cương thi rất có tể phải mất khoảng hơn một tháng trời nữa mới có thể quay trở lại vùng đất này.

Từ bây giờ đến khi ấy, cụ thể là sẽ còn chính xác ba mươi sáu ngày.

Trong ba mươi sáu ngày này phải đặc biệt chú ý, không được phép để cho lá bùa dán ở bốn góc tế đàn bị rơi, không được để cho lá bùa ở nắp quan của liễu quỷ bị hỏng hóc hay thiếu một lá nào. Nếu phạm phải một trong những điều ấy thôi, thì tai họa khôn lường. Không chỉ liễu quỷ có thể thoát xác hại người, mà cương thi cũng sẽ quay trở lại đất bắc, vĩnh viễn cũng không thể gọi nó quay lại đây được nữa, bởi vì một sợi dây liên kết cuối cùng với cái xác đã được Lưu tiên sinh tận dụng triệt để để gọi cương thi, phép bị hỏng tương tự như sợi dây liên kết duy nhất bị đứt. Đến khi đó, sẽ chẳng còn sợi dây liên kết nào có thể thay thế được nữa. Lời nguyền của lỗ ban tông thuật sẽ vĩnh viễn không được giải. Xác của liễu quỷ không thể thiêu đốt, vì nó đã được ngâm thuốc, một loại thuốc nước lửa chống xâm nhập. Chỉ cần qua một thời gian, nó có thể tự hồi phục lại để hồi sinh đại sư lỗ ban tông thuật.

Nghe Lưu tiên sinh lý giải, ông Khanh hiểu ra được rất nhiều chuyện huyền thuật trong thiên hạ. Có những chuyện mà con người dù có tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra nổi. Ví dụ như có thật có thần tiên hay yêu ma quỷ quái tồn tại thật sự hay không? Câu trả lời của Lưu tiên sinh cho rằng chắc chắn là có, vì liễu quỷ chính là minh chứng tồn tại rõ nhất. Còn về tiên phật có thực hay không thì Lưu tiên sinh không chắc vì ông chưa từng gặp bọn họ bao giờ. Khi mà ông thi pháp, thì cũng thường xuyên mượn danh của các vị ấy, còn các vị ấy có tồn tại hay không thì rất khó nói.

Chỉ có điều, mỗi lần ông ta mượn danh để thi pháp, thì quả nhiên đều hiệu nghiệm, lũ yêu ma quỷ quái đều bị diệt trừ một cách rất thần kỳ.

Có đại sư lỗ ban tông thuật cho rằng, sở dĩ hình thành yêu ma kia, là do khí lạ của thiên địa tích tụ mà thành. Mà sở dĩ diệt được yêu ma, là vì gọi được loại khí khắc chế trong thiên địa mà khu trừ. Còn bản chất thần tiên thì thực sự không hề có thật.

Tương tự, một đạo sĩ của phái Mao sơn cũng nói, sở dĩ cương thi nhân có thể di chuyển. Là vì các phần cơ bắp khi chết được bảo tồn nguyên vẹn, chỉ cần truyền vào một ít loại khí thích hợp, là có thể lợi dụng được cơ bắp này hoạt động. Chính vì khí là vật chết, nên cương thi mới không có linh trí. Còn vì sao cương thi cứ nổi điên truy sát bừa bãi cắn người, ấy cũng chẳng qua là vì cái xác bị nhiễm khí quá nặng, khiến cho khí đi vào cơ bắp tán loạn. Khí ấy nhẹ nên khi người sợ hãi chạy trốn, làm cho khí cũng bị hút theo, do vậy người ấy cũng bị cương thi đuổi theo. Những điều lý giải này cũng tương tự giống hệt như hiện tượng lửa ma trơi vậy.

Qua ba đêm đầu tiên, tế đàn đều được những người đàn ông thay phiên nhau túc trực nên không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến buổi đêm thứ tư, Thương là người được phân công canh gác cái tế đàn, đã làm ra một chuyện dại dột kinh khủng nhất đời cô.

Thương ngồi buồn bã, cúi gằm mặt nhìn vào cái cây liễu cổ thụ cao chót vót. Những cái đầu người giờ này đã được gỡ xuống, thay vào đó là những lá bùa được treo lên ở đúng những cái vị trí mà những cái đầu người đó được treo.

Trên tế đàn, vết máu đỏ vương vãi đã khô dần sau lần làm lễ gần đây nhất của Lưu tiên sinh.

Thương mở màng nhớ lại, cái lúc cô vừa mới nhìn thấy cái xác liễu quỷ liền cảm thấy kinh hồn táng đảm. Bởi vì cái xác ấy thật lạ lùng là trông nó giống y hệt cô, giống đến từng đường tơ kẽ tóc, giống đến cả nét mặt đến từng cái răng.

Thương cứ nghĩ đến hình ảnh cái xác liễu quỷ mà cứ bứt dứt không yên, không sao thôi nghĩ về nó được. Lưu tiên sinh nói nó chính là kiếp trước của cô, vậy kiếp trước của cô tột cùng là có thân phận gì? Vì sao kiếp trước của cô lại bị tế thành một cái xác sống để hồi sinh cho một lão già?

Thương dằn vặt trong lòng, nỗi dằn vặt ấy khiến cô nảy ra một suy nghĩ điên rồ. Cô muốn lật cái nắp áo quan ra nhìn kĩ xem có phải là cái xác ấy thực sự rất giống cô hay không, cô muốn tận mắt nhìn thấy thêm một lần nữa. Cô muốn ngắm nhìn lấy cái xác để xem kiếp trước mình trông như thế nào.

Và thế là cái suy nghĩ ấy cứ như sâu mọt, dần dần đυ.c khoét tư tưởng cô khiến cô hành động thật.

Thương chui đầu xuống dưới cái tế đàn, dõi về cái áo quan bằng thép chắc nịch được kê ngay ngắn ở vị trí chính giữa. Bốn lá bùa được sắp xếp theo một trình tự khoa học vây quanh trên nắp quan. Cái áo quan không có nhiều hoa văn, nhưng lại vẽ một loại đồ đằng của một thứ sinh vật nào đó. Những đường kẻ thành rãnh sâu như một quy luật rõ ràng, triều bái về phía trung tâm của cái nắp áo quan.

Thương tự nhủ:

- Lưu tiên sinh nói lá bùa rơi xuống một lát thì phải dán lại ngay. Thôi, hay là mình mở cái nắp áo quan ra, rồi chui vào trong ấy xong đóng cái nắp áo quan lại. Mình trốn trong ấy ngắm nhìn cái xác thì đâu có gì là trái với quy định, bốn lá bùa hãn còn ở trên.

Nghĩ bụng, Thương cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, cô hành động ngay.

Thương chậm rãi bò tới gần cái áo quan, dùng sức vần thật mạnh nắp áo quan hé ra một lỗ vừa người cô chui vào, rồi mang theo cái đèn pin treo ở bên người.

Chui vào trong quan tài xong, là Thương lại cẩn tận tỉ mỉ đóng lại cái nắp áo quan như lúc nó chưa hề bị xê dịch.

Nắp áo quan đóng lại, Thương lọt thỏm ở bên trong quan tài ngắm nhìn cái xác. Cái xác đã khô héo, nhưng ngũ quan nom vẫn xinh đẹp giống Thương y như đúc, từ cái tai, cái mắt, cái mũi, cái môi chỗ nào cũng giống. Ôi thôi hai người cư như đều được đúc từ một khuôn ra vậy, cả chiều cao và vóc dáng cũng không sai biệt.

Các xác trước đó tuy có mùi xú uế, nhưng giờ lại được ngâm trong đống thuốc khô trong quan tài nên không có mùi gì cả.

Thương sờ nắn cái xác và cảm nhận nó cứ như nó là một bộ phận thân thiết của mình vậy. Cô cứ mân mê mơn trớn cái xác với vẻ thích thú, mà tự chẳng biết rằng cánh tay mình đã vô tình làm rớt cái lá bùa dán ở trên trán cái xác.

Thêm Bình Luận