Chôn Xác Hồi Sinh Quỷ

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hàng trăm năm trước, ở bên xứ tàu có thịnh hai môn phái lớn mạnh về thuật bỏ bùa là phái Lỗ Ban và phái Mao Sơn. Người xưa thì thường nghi kị hai phái này và xếp họ vào trong những loại môn phái tà ma …
Xem Thêm

Lưu tiên sinh chép miệng một cái rồi lại liền nói tiếp:

- Hơn nữa về phương hướng thì ông không cần lo lắng, ông chỉ cần miêu tả cho tôi vị trí chòm sao trên trời đi về hướng ấy. Việc còn lại tôi tự khắc có thuật xác định hướng đi...

Ông Khanh ngẫm nghĩ một lúc, rồi liền mường tượng lại kể ra:

- Tôi thường đi theo chòm thất tinh, cứ theo chòm sao ấy thì đương nhiên có thể thấy nó. Nếu ông đã có cách xác định, thì chúng ta không cần phải chờ ban đêm nữa, có thể xuất phát được ngay!

Lưu tiên sinh cười khẩy nói:

- Thì ra là Thất tinh trận, tôi cũng sớm đoán biết được rồi, nhưng không ngờ rằng nó lại dễ dàng đến như vậy! Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu khởi hành ngay thôi, nhưng phải đẩy nhanh mọi việc lên, trước khi trời tối chúng ta phải quật xong xác người phụ nữ chôn ở dưới gốc cây liễu, để tôi phong ấn lá bùa vào người nó. Bằng không đêm xuống chúng ta sẽ gặp phải những nguy hiểm khôn cùng.

Nói xong, Lưu tiên sinh thúc giục ông Khanh và con bé Thương nhanh chóng đi cùng mình. Thương định ở nhà, không muốn ra ngoài. Nhưng Lưu tiên sinh nói nếu cô bé không đi cùng thì rất có thể bà cụ sẽ quay trở lại, ông ta chỉ tạm thời đuổi bà cụ đi chứ không diệt hồn bà cụ. Nên nếu bà cụ trở lại mà Thương lại ở một mình thì sẽ rất nguy hiểm.

Năm người sau đó đồng loạt leo lên chiếc xe ô tô của Lưu tiên sinh, hướng thẳng vực Tà Xùa đi tới. Vì đi bằng xe ô tô, nên chỉ mất có chưa đầy mười phút là bọn họ đã xuất hiện ở đó.

Dây leo núi và kĩ thuật cắm thanh chốt được Cường phổ biến cho mọi người hết sức kĩ lưỡng:

- Mọi người chú ý, dây này khác với dây thừng ở chỗ là nó có những rơ mooc có thể làm giảm tốc độ, khiến mọi người có thể tụt xuống từ từ mà không tốn sức. Tuy nhiên, khi tụt xuống đến đâu thì mọi người nên cắm thêm chốt phụ đến đó cho an toàn, tránh để việc một chốt chính trên này khi gặp biến cố sẽ không chịu nổi mà bị bung, đến khi ấy án mạng xảy ra thì đừng trách tôi không nhắc trước.

Mọi người nghe Cường phổ biến xong, liền hết sức lưu tâm.

Dây leo núi được cột lại chắc chắn ở vách đá, cả năm người dần dần thả từ tốn từng nấc dây cho phù hợp để hạ thân mình. Bên cạnh những dây leo núi kiểu mới, là những mối dây thừng năm xưa mà ông Khanh và ông Dương đã buộc, mối dây thừng từ lâu đã bị thời gian bào mòn cho mủn nát và bị đứt đoạn, tuy vậy, vẫn còn sót lại một vài đoạn dây thừng mắc lại ở vách đá.

Trải qua một đoạn thời gian nữa, cuối cùng cả năm người đều đã tụt xuống chân vực Tà Xùa. Quang cảnh ban ngày ở nơi này khác hẳn so với ban đêm, những bụi cây mịt mùng xanh ngút trải dài tỏa ra một vẻ đẹp lạ lùng.

Đang thao thao miên man trong cảnh đẹp của chốn núi rừng hoang sơ, thì chợt mọi người nghe thấy tiếng gọi của ông Khanh hét lên:

- Trời ơi! Dương...

Ông Khanh gào lên chạy đến một chỗ ở mép vách đá. Tại nơi ấy có một bộ xương người lủng lẳng bị treo cuốn ở sợi dây thừng đã mủn. Sở dĩ ông Khanh có thể nhận ra đó là ông Dương, là vì mớ quần áo bận trên bộ xương tuy đã mủn nhưng vẫn rất quen, và không sai hơn nữa là cái đài radio cát xét rơi ở dưới nền đất ngay dưới chân bộ xương. Cái đài radio đã rỉ sét, và đã bị móp nhiều chỗ do lớp đất đá ở trên thi thoảng rơi xuống phá hỏng.

Chỉ riêng cái đài radio ấy thôi là ông Khanh đã chắc nịch gần như chín mươi phần trăm đây là ông Dương rồi, vì ông Dương lúc nào cũng mang khư khư cái đài radio bên người, quý như một vật báu vậy, lại còn thêm cái bộ quần áo mặc trên người bộ xương thì ông Khanh khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm chính là người em trai đã bị mất tích của ông.

Bao năm qua ông Khanh không dám xuống vực Tà Xùa tìm em trai, chính là vì vẫn còn sợ liễu quỷ đến tột bực, thế nhưng hôm nay có Lưu tiên sinh, một người trừ tà có nghề đi cùng, ông Khanh mới dám xuống đây một lần nữa, và vô tình phát hiện ra xác người em trai của ông.

Đau khổ chìm đắm trong cái bộ thi cốt của người em trai đã chết. Thì thêm một lúc nữa, ông Khanh lại phải chịu thêm một sự đả kích lần hai.

Ông thảng thốt phát hiện ra một bộ hài cốt khác bị vỡ nát phần đầu, có một bộ trang phục tuy đã rách rưới vì thời gian bào mòn mà vẫn nhận ra được.

Ông Khanh gào lên khản cả giọng:

- Mẹ...

Ông chạy tới nâng bộ xương của bà cụ ôm vào lòng gào khóc nói:

- Tại con, tất cả là tại con đã không nghe lời mẹ. Kỳ thực là hôm đó con nghe thấy lời mẹ cảnh cáo con, nhưng con cứ làm lơ vờ như không nghe thấy. Tại con mà mẹ với thằng Dương mới ra nông nỗi này!

Thấy ông Khanh đau buồn, mọi người thi nhau động viên ông. Được một lúc, ông Khanh kìm nén đau thương, rồi đem xương cốt của hai người đi đào hai cái mộ huyệt để mai táng cho thật cẩn thận. Xong xuôi, ông Khanh lại tiếp tục cùng với đám người Lưu tiên sinh tiếp tục chuyến hành trình tìm lại cây liễu cổ, để quật xác liễu quỷ yểm bùa.

Trên chuyến hành trình dài dằng dặc ấy. Lưu tiên sinh đem một cái gương bát quái ra để xác định phương hướng, rồi cứ đi về hướng ấy một cách chắc nịch. Nhưng phía sau những lùm cây, bọn họ dần phát hiện ra, dường như từ lúc nào, đã có một thứ gì đó luôn bám theo bọn họ.

Thấp thoáng sau một cái lùm cây, Thương dường như nom thấy thứ gì đó, cô liền kêu lên:

- Bố, hình như nó là người rừng!

Theo hướng cánh tay mà Thương chỉ, mọi người đều dõi mắt nhìn sang hướng ấy. Và quả nhiên một cái đầu xù đầy lông lá, với một lối trang phục rách nát của một người xuất hiện.

Qua cái nhìn đánh giá trực quan, thì hình như đó không phải là người rừng. Mà cũng là một người bình thường, chỉ có điều cậu ta hoạt động như khỉ, đi bằng bốn chân và không hề có linh tính.

Mọi người đều hiếu kỳ và cảm thấy kỳ lạ, nhưng ông Khanh thì lại khác, vừa mới nhìn thấy người này, ông liền có một chút cảm giác ngờ ngợ nào đó.

Ông Khanh kêu lên:

- Sinh, có phải Sinh không?

Cái bóng người như người rừng, nghe ông Khanh nói như vậy thì liền thẫn thờ, dường như rất lâu trước đó nó đã có cái tên này. Nó đứng chôn chân chết lặng tại một chỗ.

Ông Khanh giải thích:

- Thì ra là nó chưa chết, nó chính là thằng Sinh, cái thằng trai bản nằm trong số mười bốn người năm ấy mất tích khi xuống vực này!

Lưu tiên sinh cũng gật đầu nói:

- Đúng, tôi đã đoán đúng. Cậu ta không có chết, chỉ có điều là cậu ta đã bị liễu quỷ phong ấn mất linh hồn rồi!

Lưu tiên sinh dừng lại một chút, rồi ra hiệu cho Cường vòng ra phía sau chàng người rừng tên Sinh. Rồi ông ta lại từ tốn nói tiếp như không có chuyện gì:

- Liễu quỷ gϊếŧ cả làng của ông, chỉ là vì muốn bịt đầu mối. Nhưng gϊếŧ mười ba người là để ăn, một người còn lại sống sót này, chắc là nó dùng để bổ sung thêm một ít dương khí khi cần đây!

Ông Khanh nói:

- Vậy ông có cách nào giúp đỡ nó không? Nhìn nó mà tôi thấy tội nghiệp quá!

Lưu tiên sinh gật đầu nói:

- Giờ tôi sẽ bắt cậu ta lại, rồi mở phong ấn. Hy vọng là sẽ tìm hiểu được một chút thông tin về chuyện năm ấy. Nhưng tôi cần ông hỗ trợ, ông hãy vòng qua phối hợp bắt cậu ta đi...

Lưu tiên sinh nói xong, cô gái phiên dịch. Ông Khanh nghe hiểu liền gật đầu đồng ý nói:

- Được!

Rồi ông lần lần đi tới gần chàng thanh niên người rừng tên Sinh kia. Nhưng chàng thanh niên người rừng tên Sinh dường như đoán biết được ý đồ của ông ta, anh ta theo bản năng chợt hoảng sợ chạy trốn.

Nhưng khi vừa mới quay đầu lại, thì anh ta mới biết rằng mình đã muộn. Cường đã vòng ra phía sau từ lúc nào, vật ngã anh ta ra và khóa tay anh ta, kìm chặt thân người anh ta ghim xuống đất.

Lưu tiên sinh nhanh chóng chạy tới, rút một lá bùa ấn vào ấn đường của chàng trai. Một ánh lửa lập lòe cháy sáng, khiến lá bùa bị thiêu rụi. Sinh dần tỉnh lại, ý thức mê mang như hồi phục tính cách ban đầu.

Thêm Bình Luận