Chương 2
- Nói láo! – Ta phá lên cười – Ta công nhận ngươi có nét đẹp hơn người, nhưng tuyệt đối không phải là thần linh!
Nói rồi ta ngước lên tỉ mỉ quan sát hắn hơn. Mắt sâu hút, mi rậm cong, đôi mày phong thái, sống mũi cao thẳng như được tạc khắc, môi hơi mỏng, có lẽ vì do nơi này ẩm ướt mà trở nên hồng thuận quyến rũ, tóc thật là dài đi. Hừ, yêu thần ba phần giống nữ, bảy phần giống nam…
- Nếu ngươi là thần, thử biến ra cái gì trước mặt ta đi!
- Nàng muốn gì? – Hắn nhìn ta, bình tĩnh hỏi.
- Hoa hồng! – Ta nghĩ ngay cái liền nói luôn, chết ngươi đi, đảm bảo không biến ra nổi hoa hồng.
Ta có nhìn nhầm không, khóe miệng hắn cười rất tàn ác. Nửa giây sau ta bị điểm huyệt, thân mình mềm nhũn, rơi vào vòng tay ôm ấp của hắn.
Hắn đặt ta dựa trong lòng, nụ cười nửa miệng còn chưa dứt đâu. Tim ta đập nhanh gấp bốn lần lúc nãy. Hắn muốn làm gì?
Ta thấy một bàn tay hắn mò lên nơ thắt trước ngực áo ta, mắt ta liền trợn tròn, miệng hét lớn, tiếng chưa kịp thốt ra, á huyệt cũng bị điểm trúng rồi…
A, a, đại sắc lang! Chẳng nhẽ yêu thần này chính là một tên đại sắc lang? Cớ sao ta không gì đã dính phải hắn? Ta còn chưa muốn thất thân sớm thế đâu!
Ta giương đôi mắt oán hận nhìn yêu thần, bỗng thấy có chút kì lạ, ánh mắt hắn có tà ý, nhưng không giống như dục niệm nóng bỏng, nó thâm sâu khôn lường…
Hắn thoát áo của ta, nhưng chỉ để lộ phần vai trắng mịn…
Nháy mắt, ta thấy trên tay hắn có một cây kim dài và nhọn…
Hắn, hắn muốn làm gì?
Ánh mắt ta hỗn loạn, đầu óc rối tung vì hoảng sợ, cảm giác nhói đau khi đầu cây kim đâm vào da thịt trên vai. Chết tiệt, yêu nghiệt này đang làm gì?
Cây kim của hắn chậm rãi di chuyển trên da ta, vẽ nên những đường nét mềm mại. Đau quá, dù chỉ là xuyên qua da không quá sâu, nhưng sự tra tấn chậm rãi này khiến ta đổ mồ hôi lạnh cùng nước mắt, oán hận cùng cực nhìn hắn.
Ta thấy hắn ghé sát vào tai ta, thanh âm vẻ như ôn nhu và dịu dàng.
- Nữ nhân, nhớ rõ, ta gọi là Thần Hi, là người tặng ngươi đóa hồng này!
Trong chớp mắt, tay hắn đưa nhanh hơn, đau đớn truyền đến cũng nhanh hơn, ta rớt nước mắt như suối. Đôi môi đẹp đẽ ấy đã nuốt hết những giọt nước mắt ấy đi. Cảm giác trong ta lớn nhất vẫn là sự sợ hãi, chỉ có một xíu ngượng ngùng…
Ta bị xăm, xăm sống không có thuốc gây tê…
Khi hắn dừng tay, vĩnh viễn lưu lại trên vai trái của ta một đóa hồng nở rộ diễm lệ. Thật ra nói là vĩnh viễn, nhưng nếu có cơ hội quay về hiện thực, ta sẽ xóa nó đi, hoặc nó sẽ tự nhiên không còn…
Vì có chút ủy khuất mà ta vẫn còn khóc, hắn giải huyệt cho ta. Ta gắt um lên, thực sự muốn quay sang chửi cho hắn một bài, còn vì công đạo mà đánh bầm dập hắn, chỉ chừa cho gương mặt dễ coi kia.
Nhưng ta lại giật mình, gã yêu thần tên Thần Hi lúc nãy còn phong tình bí ẩn, chớp mắt đã quay lại với nụ cười tàn ác âm ngoan trên môi, so với nụ cười vừa nãy của hắn thì càng khiến ta ớn lạnh hơn, ta cảm nhận không khí có chút áp bức.
Vuốt gọn lại mái tóc, vẫn là một ác ma phong tình, hắn nhạt nhẽo mà nhìn ta, ánh mắt như ngàn tầng địa ngục đe dọa.
- Đùa đủ rồi! – Hắn cười, nhưng rõ ràng không phải là cười.
Ta ngây ngốc nhìn hắn, dũng khí muốn xả thịt lột da người lúc nãy đã không còn, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng cùng kinh hoảng rất lớn. Đặc biệt khi hắn vươn tay chạm vào đóa hồng trên vai ta, thản nhiên nhưng đầy uy hϊếp:
- Trên kim châm có bí phương thập ngũ tán, độc đã vào người ngươi, ngươi còn nghĩ không nói cho ta biết sự thật?
- Cái gì? Vì… vì muốn biết tên người mà có thể hạ độc?
Trong nháy mắt gương mặt hắn gần hơn, không thiện cảm mà cười cợt, ta cảm thấy có cái gì đó thay đổi hoàn toàn, giống như người này vừa trút bỏ một lớp mặt nạ.
- Ta thích đùa với nữ nhân, nhưng chuyện này đùa như vậy là đủ rồi. Ta không muốn dùng kim châm rạch trên gương mặt này để biết nó là thật hay giả… – Ngón tay hắn đưa lên chạm đến gò má của ta, ta cảm thấy chỗ đó tê cứng – Hoàng đế Tùy quốc muốn tìm một người thay thế đến đây ư?
Này này, ta không hiểu gì cả, hắn nói cái gì vậy?