“Lan Lan, cậu cuối cùng đã tới rồi!”
Nam Tuyết cũng vừa mới tới nơi thì lại thấy sắc mặt của Nhϊếp Lan sớm đã tụt dốc không phanh. Tuy cô cũng không phải là người nhạy bén trong việc đoán tình hình, nhưng cũng hiểu một chút có chuyện gì xảy ra đã khiến đối phương như vậy.
“Chuyện lúc sáng chúng ta nói chuyện, vẫn còn để bụng trong lòng đấy ư?”
“Tớ không phải là người nhỏ nhen tới mức vậy đâu, Tuyết tỷ……”
“Vậy có chuyện gì xảy ra vậy? Có thể kể lại chi tiết không?”
“Tỷ cứ nhìn ra đằng sau là biết ngay mà……”
Nam Tuyết tò mò nhìn ra phía sau, Nhϊếp Ân lúc này đang chỉnh lại trang phục cho Phong Quân nên hoàn toàn không để mắt tới những cái nhìn đầy kì lạ, như thể cả thế giới này vốn chẳng bằng một góc của đối phương.
“Ân Ân, như thế….cũng quá đủ rồi….”
“Cậu nên đáp lại đi chứ, đừng chỉ đứng đây lo cho tớ……”
Nhϊếp Ân nghe thấy cậu nói vậy cũng chịu buông tay gia, lấy sổ tay cậu luôn mang theo ghi ra lời cần nói.
[Tớ vẫn cảm thấy thiếu gì đó….]
[Nhưng dẫu sao thì nhiệm vụ của cậu đã xong rồi, chúng ta cứ mặc kệ em gái mà về nhà nhỉ?]
“Chúng ta tới đây là để giúp tỷ muội mà……”
[So với chuyện đó thì cậu quan trọng hơn.]
“……”
Nam Tuyết hiểu luôn rồi, hai vị hộ tống quan tâm lẫn nhau như thể trực tiếp ném cô sang một bên và cùng nhau phủ nhận họ không hề có mối quan hệ bình thường nào cả.
“Tuyết tỷ, cậu mang quà nào tới đây vậy, tớ có thể xem trước được không?”
“…… Xem trước thì cũng được, tớ cũng chỉ là tuỳ tiện đặt một túi xách về tặng mà thôi.”
Bối cảnh của Nam Tuyết cũng không đơn giản, tiệc sinh nhật cũng tuỳ tiện tặng cho đối phương một chiếc túi Channel bản giới hạn mùa thu, Nhϊếp Lan cũng không bất ngờ trước sự hào phóng ấy.”
Cô cũng phá lệ một lần cho Nam Tuyết xem quà của cô, nhưng đối phương lại bất ngờ trước nó, thậm chí còn đặt tay lên trán cô xem thử có sốt hay không?
“Người người đều tặng đồ cao cấp, cậu lại đi tặng thứ này còn không sợ……”
“Cái này một người đề cử tớ chọn, có hiệu quả hay không thì chưa biết, nhưng có tấm lòng cũng chẳng sao.”
Hai người lại hàn thuyên thêm lúc lâu, nhân vật chính của tiệc sinh nhật cuối cùng cũng tới nơi.
Cô ấy cùng tuổi với Nhϊếp Lan và Nam Tuyết, là bạn mẫu giáo nước ngoài thân thiết nhất của toàn thể trường họ đang học, tuy gia đình có thể xem là khá giả nhưng với tính cách đầy lương thiện và tự nguyện nên cũng được yêu quý.
Đối với hai người, cùng lắm chỉ là bình thường thôi, nhưng cùng từng được giúp đỡ bởi đối phương nên đó là lí do họ chấp nhận đi tham dự tiệc.
“Cô ấy cũng được đấy, nhắc mới nhớ cậu hình như….”
“Tớ chỉ là bóng đèn thôi, Tuyết tỷ. Nổi bật dưới ánh đèn làm gì chứ, không hợp tính khí.”
“Xem ra tiểu thư của chúng ta lại có ngày này!”
…————————————…
Mọi người đều theo đuôi tiến vào bên trong, Phong Quân lần đầu tiên đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn của tỷ muội dưới danh nghĩa hộ tống lại có chút không quen, lúc nào cũng phải nắm chặt lấy tay Nhϊếp Ân để giải tỏa sự căng thẳng.
Còn phía Nhϊếp Ân thì lại hào hứng trong lòng, được cậu nắm chặt tay đến nỗi sợ đi lạc thế kia vậy chẳng há rằng bản thân đã được người ta tin tưởng tới mức này?
Nana đột nhiên lại chạy về phía Nhϊếp Lan, không quên khẽ hỏi chuyện và chỉ về hai người phía sau.
“Nhϊếp Lan, hai người phía sau cậu là……”
“Người hộ tống và anh trai tớ. Tối nay mình bị bơ đẹp bởi họ, cùng đừng an ủi……”
“Vậy khi nào hai người đó làm hành động “giường chiếu” vậy?”
“…….”
Tớ xin lỗi cậu, Nana.
Nhưng trước khi não kịp tải xong những gì cần nói, câu “Quắc đờ hợi” đã phun ra ngay miệng tớ luôn rồi… - tiếng lóng của Nhϊếp Lan khi bị chính nhân vật chính của bữa tiệc phũ theo.
…——————————…
Sảnh tiệc được chia làm hai nơi: bên trái là dành cho người có thiệp mời, bên phải là dành cho người hộ tống, thứ chia cắt là vị trí trung tâm được dành riêng cho nhân vật chính của tiệc sinh nhật.
Mục đích làm vậy là để họ có không gian thoải mái với nhau, cũng là thời gian để họ có thể làm quen nhiều người hơn.
Một lát nữa mới chính thức bước vào thời gian lên sân khấu, Nana bảo mọi người tặng quà sau và hãy tận hưởng món ăn trước.
“Nó….nhìn trông ngon quá….”
Phong Quân nhìn đống đồ ăn được trang trí đẹp mắt và bóng loáng, nhất là miếng bít tết được cắt sẵn vẫn còn đang nằm trên vỉ nướng.
Nhϊếp Ân khẽ gõ vào vai cậu, đưa miếng bít tết để trước mặt cậu, ngỏ ý là cậu hãy ăn lấy một miếng đi.
Không có ý từ chối, nhân lúc nó còn nóng cậu liền ăn lấy, suýt tự mình làm bỏng lưỡi luôn nếu Nhϊếp Ân không kịp đưa nước hạ hoả.
“Nóng….nhưng…nó ngon….”
[Cậu thích nó là tốt rồi.]
“Nhưng….còn nóng quá……”
Cậu thè đầu lưỡi ra ngoài để làm dịu đi dư tàn của sức nóng, Nhϊếp Ân nhìn vào nó giờ chỉ muốn liếʍ lấy một cách triệt để và ăn nó không chừa hương vị nào tồn đọng lại trên lưỡi.
“Muốn cắn nó quá mất……”