Chương 9

24.

Ngày hôm sau, tôi buổi sáng viết chữ, buổi trưa viết chữ, lại giao một chương truyện sủng thanh xuân vườn trường cho Lâm Nhiên, cậu ấy nói rằng sẽ đọc lại trước 8 giờ tối nay.

Tôi đem câu chuyện của tôi cùng Cận Ngôn Từ, giao phó cả linh hồn cho Phó Tinh Thần và Khương Vãn Ngư, phản hồi được nhận lại rất tốt, nhiệt độ của cuốn tiểu thuyết càng ngày càng cao, đã vượt qua tất cả những bộ truyện tôi đã viết trước đây.

Tổng biên tập lạnh lùng gửi một tin nhắn: "Tiểu Lập Hạ, gần đây cô làm rất tốt, tiếp tục phát huy nhé."

Tôi khẽ mỉm cười, có thể nhìn ra tâm trạng cô ấy rất tốt, đánh nhiều chữ như vậy mà.

Buổi tối, tôi ăn mặc thật đẹp, đến phòng riêng của buổi họp lớp.

"Lão đại! Cậu đến rồi" Vừa vào cửa, Vương Tư Dật liền đứng dậy vẫy tay với tôi, "Ngồi đây, ngồi đây!"

Quên không nói, phú nhị đại này là tiểu đệ của tôi, từ mẫu giáo đến đại học đều học cùng một trường.

Thời điểm học tiểu học, vì có chữ "Tư" trong tên, cậu ấy đã bị các bạn cùng lớp chế nhạo là "tró" đẻ, tôi đã cầm một viên gạch ném vỡ, khiến tất cả những đứa con trai lắm lời trong lớp phải câm miệng.

Kể từ đó, không ai dám nói xấu Vương Tử Dật nữa, còn tôi có thêm một cái đuôi nhỏ sau lưng.

Sau khi vào cấp ba, chúng tôi học khác lớp, với vẻ ngoài ưa nhìn, Vương Tử Dật được các cô gái vây quanh, quan hệ của chúng tôi cũng nhạt dần.

“Hay cho tên tiểu tử cậu, có tiền mới dám ngang tàng như vậy!” Tôi nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn mà nuốt nước bọt.

“Đã nhiều năm không gặp, lão đại ngày càng xinh đẹp.” Vương Tử Dật xấu hổ gãi đầu.

"Lập Hạ hiện tại là tác giả nổi tiếng trên mạng, nếu ngày nào đó mở một buổi gặp gỡ cho những người đọc truyện, đoán chừng sẽ có thêm nhóm lớn fan nhan sắc." Hứa Du tự hào nói.

"Ha ha ha quá khen rồi, ăn cơm, ăn cơm thôi"

Tôi ngồi bên cạnh Vương Tử Dật, cậu ta liên tục bưng đồ ăn, đỡ rượu cho tôi, làm tôi có chút thụ sủng nhược kinh (*được yêu thương mà lo sợ).

“Lão đại, nghe nói cậu và Cận Ngôn Từ chia tay rồi hả?” Sau khi uống ba hiệp, bầu không khí trên bàn trở nên náo nhiệt, Vương Tử Dật ghé vào tai tôi khẽ hỏi.

"Cậu nghe ai nói?" Tại sao tất cả mọi người đều biết chuyện của tôi cùng Cận Ngôn Từ??

"Chúng ta chơi trò thật hay thách đi! Xoay cái chai, Lưu Oánh Nhĩ, cậu xoay đầu tiên đi!" Hứa Du cắt ngang lời muốn nói của Vương Tử Dật.

25.

Thật không may, cái đầu tiên đã được chuyển cho Hứa Du.

"Hồi đại học cậu đã từng thích ai chưa? Nếu có thì hãy nói cho tôi biết đó là ai!" Câu hỏi đầu tiên bùng nổ khiến bầu không khí được đẩy lên cao trào.

“Có, Trương Nhất Phàm bên khoa thủy lợi.” Hứa Du mặt đỏ bừng bừng nói.

"Ồ! Thảo nào cậu thường xuyên ghi danh vào các lớp của giáo viên Chương khoa thủy lợi!" Các bạn học ồn ào nói.

Lại chơi thêm mấy vòng, chuyền đến Vương Tử Dật, một nam sinh la ó hỏi: "Cậu có thầm mến ai không?"

"Có." Vương Tử Dật trong lớp là một nhân vật nổi tiếng, một số bạn học đã lấy điện thoại quay video.

Tôi đang thích thú nhìn Vương Tử Dật, không ngờ cậu ấy lại liếc mắt nhìn tôi.

"Lão đại, tôi từ nhỏ đã thích cậu."

Tôi trực tiếp hôn mê.

"Ồ!" Bị Hứa Du dẫn đầu, các bạn học hét ầm lên.

"Tôi từng bí mật kết bạn với Cận Ngôn Từ, nhìn thấy hôm qua anh ta đăng lên vòng bạn bè khoe vợ mình, tôi đã nhờ Hứa Du hỏi về chuyện của hai người, biết được sau khi hai người chia tay cũng không có quay lại, tôi cảm thấy có lẽ cơ hội của tôi đã đến rồi."

"Vậy tại sao trước giờ cậu không nói?" Tôi thề là tôi không thể nhìn ra Vương Tử Dật có chút nào yêu thích tôi, từ nhỏ đến lớn chúng tôi đã coi nhau như bạn thân, cậu ấy cũng không phải chưa từng có bạn gái, tuy rằng đều chia tay rất nhanh.

"Lúc nhỏ, tôi thường xuyên thay đổi bạn gái là vì muốn gây chú ý tới cậu, tiếc là cậu lại chẳng có phản ứng gì. Sau này lớn lên, tôi muốn tỏ tình nhưng cậu đã cùng Cận Ngôn Từ yêu đương, tôi cảm thấy tự ti." Vương Tử Dật cúi đầu.

Đúng vậy, đứng trước một người chói mắt như Cận Ngôn Từ, cảm thấy kém cỏi cũng không có gì kỳ quái, nghĩ đến khuôn mặt của Cận Ngôn Từ, trên mặt tôi hiện lên một nụ cười ngọt ngào.

“Lão đại, Cận Ngôn Từ đã kết hôn, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?” Vương Tử Dật căng thẳng nhìn tôi.

Các bạn học cũng bắt đầu ồn ào: "Đồng ý đi!"

Tôi vừa muốn cự tuyệt, thì Cận Ngôn Từ gõ cửa đi vào.

Sao anh ấy tới rồi? Không đúng, làm sao anh ấy vào được đây?!