Chương 4

9.

Tôi vừa xuống xe, Cận Ngôn Từ cũng mở cửa xe. Anh cởϊ áσ khoác, che trên quần tôi, tôi chưa kịp mở miệng thì anh đã bế tôi đặt lên ghế phụ.

Anh nhanh chóng trở lại ghế lái và khởi động xe.

"Cận Ngôn Từ, anh định đưa tôi đi đâu vậy?" Anh ấy lái xe quá nhanh, tôi hơi sợ, khi chúng tôi yêu nhau, rất ít khi thấy anh mất bình tĩnh, tôi nhớ lần cuối cùng khi thấy anh ấy như vậy là bởi vì tôi nhập viện do viêm dạ dày cấp tính.

“Em bị sảy thai.” Dừng đèn đỏ, Cận Ngôn Từ vặn một chai nước đưa cho tôi.

Tôi vừa hớp một ngụm đã phun ra: “Sảy thai gì?”.

"Em... Trên quần em có máu." Cận Ngôn Từ lỗ tai đỏ bừng.

"À... bà dì tôi đến, xin lỗi." Tôi xấu hổ nói.

"Em không có mang thai?!" Cận Ngôn Từ có chút kinh ngạc.

"Tôi nói tôi có thai lúc nào?” Tôi nhướng mày, ngơ ngác nhìn anh.

."Hôm đó em buồn nôn ở nhà tôi, đêm đó khi ngủ anh ôm em vào lòng, sờ thấy bụng em phồng lên..." Cận Ngôn Từ nói xong ngậm miệng lại.

“Cận Ngôn Từ, anh chiếm tiện nghi của tôi!” Tôi tức giận đến đỏ mặt, “Con gái có chút bụng thì làm sao? Làm phiền gì tới anh???”

"Là em uống say một mực bắt anh ôm em ngủ đấy."

Tôi thề, nếu đánh người mà không phạm pháp, nhất định tôi sẽ tát vào cái mặt thiếu đánh này của Cận Ngôn Từ.

"Cho nên? Anh biết tôi có chồng, còn ôm tôi ngủ, anh đang làm gì vậy Cận Ngôn Từ?"

Cận Ngôn Từ đạp phanh gấp, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn tôi chằm chằm và nói: "Xuống xe."

Xuống xe thì xuống xe, tôi bĩu môi, mở cửa xe không chút do dự, thuận tay bắt taxi về nhà.

10.

Buổi tối, Cận Ngôn Từ gọi cho tôi. Tôi hơi sững người, lúc chia tay tôi không chặn anh và anh cũng chưa từng gọi tới.

"Chuyện gì?"

"Đồ của tôi."

Hôm nay bà dì tôi đến, Cận Ngôn Từ quấn áo quanh quần tôi, sau đó chúng tôi lại tan rã trong không vui. Anh ấy bảo tôi xuống xe, quanh đi quẩn lại, tôi lại mang về bộ vest của anh ấy.

"Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho anh." Tôi không muốn gặp anh ấy nữa.

"16 vạn"

“Tôi sẽ giặt và gửi cho anh.” Tôi phải cúi đầu vì năm thùng gạo, cúi đầu trước thế lực tà ác.

Ngay khi tôi sắp cúp máy, Cận Ngôn Từ mở miệng, "Khương Lập Hạ."

"Nếu như là em..."

"Là tôi cái gì?" Tôi khó hiểu.

"Nếu như hắn thật sự quanh năm không trở lại..."

“Trở về cái gì?” Tôi càng khó hiểu hơn.

"Khương Lập Hạ." Tại sao dạo gần đây Cận Ngôn Từ lại thích nghiến răng nghiến lợi như vậy.

"Anh muốn làm tiểu tam của tôi?" Tôi đột nhiên hiểu thấu, tôi nói dối tôi đã kết hôn, anh tin, nói dối chồng tôi quanh năm không về nhà, anh cũng tin.:)))

Nhưng mà, Cận Ngôn Từ muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi? Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, có được không?

"Cận Ngôn Từ, thật sự anh muốn ở bên tôi sao? Dù cho tôi đã có chồng?" Thấy Cận Ngôn Từ không nói lời nào, tôi hỏi lại một lần nữa.

"Đúng."

Nhận được câu trả lời khẳng định, tôi ngay lập tức hôn mê, Cận Ngôn Từ là hình mẫu bạn trai lý tưởng của mọi cô gái khi còn ở trường học, bông hoa cao lãnh mà tôi đã dày công theo đuổi hiện tại lại muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi?

“Ba giờ chiều ngày mai, anh đến đón em đi ăn tối.” Cận Ngôn Từ nói xong liền trực tiếp cúp máy.

Tình huống như nào đây?! Tôi không có chồng nhưng anh ấy lại nghĩ tôi có chồng!

11.

Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, mặt tôi không khống chế được mà đỏ lên.

Tôi và Cận Ngôn Từ chia tay thực ra không có gì to tát, không có trật bánh như trong tiểu thuyết (nɠɵạı ŧìиɧ), hiểu lầm hay hận thù gia tộc.

Chỉ đơn giản là vì tôi với anh ấy bị lệch múi giờ, hơn nữa anh ấy bận đến nỗi có khi hai ngày chúng tôi cũng không nói với nhau một câu nào.

Nguyên nhân dẫn đến chia tay là vào một ngày lễ tình nhân cách đây vài năm trước, anh hứa rằng sẽ sớm về bên tôi. Vì cùng anh nói mấy câu, trước lễ tình nhân một ngày, tôi đã thức rất khuya, cuối cùng anh ấy bảo lên máy bay, tôi mới đi ngủ.

Hôm sau, tôi sớm ra sân bay chờ anh, chuyến bay đáp 10h sáng, lúc 9h tôi đã đến, nhưng đợi đến 8h tối cũng không nhìn thấy anh.

Tôi đã gửi vô số tin nhắn nhưng anh ấy không trả lời, đến cuối cùng, tôi mệt mỏi đi về nhà và ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, tôi chỉ nhận được một tin nhắn từ anh: "Xin lỗi, hôm qua anh có việc đột xuất, điện thoại hết pin không kịp nói với em. Lễ tình nhân vui vẻ."

Tôi đột nhiên cảm thấy ủy khuất, thật sự có người bận đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn sao? Thật sự có người bận đến mức ăn cơm cũng không nhìn điện thoại sao?

Tôi dứt khoát gửi cho anh ấy câu "Chúng ta chia tay đi", rồi xóa hết thông tin liên lạc.

Tôi không chặn anh ấy, thực ra tôi hy vọng anh ấy sẽ đến tìm tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ liên lạc với tôi, chán nản một thời gian dài, đích thân tổng biên tập đến nhà động viên buộc tôi phải tỉnh lại.

Cứ như vậy, chúng tôi triệt để tách ra.

Bây giờ, cái người mà khi chia tay còn không thèm cúi đầu dỗ dành tôi, lại bỏ đi lòng kiêu hãnh để làm người tình ngầm của tôi, tôi tuyệt đối chưa từng nghĩ đến.

Giống như lần đầu tiên gặp nhau, tôi vẫn còn động lòng với anh ấy.