Chương 15: Phiên ngoại 1 - Góc nhìn của Cận Ngôn Từ

1.

Kể từ khi Khương Lập Hạ bước vào cuộc đời tôi, tôi thấy xung quanh bỗng trở nên muôn màu muôn vẻ.

Em ấy tươi đẹp, chói mắt, chiếm trọn trái tim tôi như ngọn lửa lan trên thảo nguyên.

Sau khi tốt nghiệp đại học, vì muốn sau này cho em một cuộc sống tốt hơn, tôi đã chọn đi du học.

Sau khi ra nước ngoài, chúng tôi bị lệch múi giờ, ít thời gian trò chuyện hơn và cũng không còn nhiều chủ đề chung.

Tôi thấy ở bên kia cuộc gọi video, em đang mơ màng nghe tôi chia sẻ công việc hàng ngày, tôi cười nhạo em thật ngốc nghếch.

Tôi càng lo lắng, sợ em không còn yêu mình, không chịu được việc yêu xa này.

Tôi đã hứa với em ấy rằng tôi sẽ trở về cùng em đón lễ tình nhân.

Lúc chuẩn bị lên máy bay tôi bị trưởng đoàn ở sân bay chặn lại và gọi quay về.

Khi lần nữa cầm điện thoại, tôi thấy 99+ tin nhắn, cảm thấy ngũ vị tạp trần, tôi trả lời: "Xin lỗi, hôm qua anh có việc đột xuất, điện thoại hết pin không kịp nói với em. Lễ tình nhân vui vẻ."

Nhưng em đã nói lời chia tay với tôi, tôi lại gửi một tin nhắn khác, trong khung chat nhảy ra một dấu chấm than đỏ.

Tôi biết tôi không thể giành nhiều thời gian cho em nên tôi không dám liên lạc với em. Tôi tăng tốc độ làm việc, chỉ vì muốn nhanh chóng quay về gặp em. Ở nước ngoài năm năm, tôi bận gần như chân không chạm đất.

Cuối cùng cũng trở về nước, nhưng tôi vẫn không dám liên lạc lại với em ấy, tôi thừa nhận bản thân là người nhát gan, tôi sợ dù cho có níu kéo, em cũng không quay lại nữa.

Lúc em gọi cho tôi, tôi muốn hỏi em ấy liệu có muốn quay lại bên nhau không.

Em nói, "tôi đã kết hôn."

Trước giờ em chưa từng nói dối tôi, vậy nên tôi tin. Tôi nghĩ, tôi có thể dùng những gì tôi đã học được cả đời để giúp em ấy ly hôn, giúp em có được tài sản ly hôn nhiều nhất, và nếu em muốn, tôi thậm chí có thể cưới em.

Tôi nghĩ tôi điên mất rồi, ma xui quỷ khiến làm tôi kết bạn với em ấy, đã rất lâu mới nhận được tin nhắn thoại của em. Em uống rượu, nghĩ tôi là biên tập viên của em.

Chẳng lẽ sau hôn nhân em ấy sống không tốt nên mới đi uống rượu say rồi gọi điện cho tôi sao?

Suy nghĩ của tôi có chút ác liệt, nhưng tôi không khống chế được nữa. Sự tỉnh táo nhiều năm nay được kiềm chế, nháy mắt sụp đổ từ lúc em gọi điện thoại cho tôi.

Tôi thầm mắng mình vô dụng, hỏi vị trí của em ấy, chụp lấy áo khoác rồi vội vàng đi.

2.

Tôi đưa em ra khỏi phòng riêng, em nôn ra khắp người tôi, cũng nôn ra cả xe của tôi.

Tôi đưa em về nhà, em ôm tôi không buông, nói những câu tôi không hiểu.

Tôi ngửi thấy mùi tóc thoang thoảng của em, như thể chúng tôi đã trở lại thời gian còn ở trường đại học.

Ngày hôm sau, tôi thấy em buồn nôn, tôi còn tưởng em có thai, tôi hơi tức giận, em mang thai không yêu quý chính mình, chồng em làm cái gì vậy?

Tôi không thể kiểm soát được mong muốn gặp em ấy, tôi biết điều đó trái với đạo đức, nhưng tôi chỉ muốn gặp em.

Em hỏi tôi đang làm cái gì vậy, hỏi tôi có phải muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của em.

Lẽ ra tôi nên từ chối, cũng không nên phá hoại gia đình người khác vì tính chiếm hữu điên cuồng của mình, nhưng tôi đã không làm thế, tôi trả lời là có.

Tôi chính là một người hèn hạ như vậy, tôi muốn ở bên cạnh em, nhưng không phải thân phận bạn bè, như vậy tôi sẽ phát điên mất.

Tôi trở thành tình nhân của em.

Tôi đưa em đi ăn cơm, dạo phố, làm những chuyện mà lễ tình nhân năm năm trước chưa kịp làm.

Đem đó em hỏi, nếu em ly hôn rồi, tôi sẽ đồng ý lấy em chứ? Tôi cầm tay lái có chút run rẩy, không thể kiềm chế được du͙© vọиɠ của bản thân.

Tôi không nói gì, tiễn em về nhà, em ấy có vẻ hơi tức giận, bỏ đi không lời tạm biệt.

Tôi cũng không dám mở miệng, tôi là người hèn nhát, tôi sợ nếu mở miệng, hôm nay tôi sẽ không nhịn được yêu cầu em ấy ly hôn đi.

Tôi không đến gặp em ấy nữa, nhốt mình trong công ty, bắt đầu tìm kiếm thông tin về các vụ kiện ly hôn, hy vọng có thể giúp em thu được nhiều tài sản nhất sau khi ly hôn.

Tôi lật giở những hồ sơ ly hôn này, mất nhiều ngày không ngủ mới hoàn thành bản kế hoạch sơ bộ.