Chương 5

Từ nhà vệ sinh bước ra ngoài, Tình Dã vô thức ngước nhìn lên trời rồi dừng lại, rõ ràng cùng là một mặt trăng nhưng mặt trăng nơi này dương như to và sáng hơn. Tối qua, cô còn đang ngồi bên cửa sổ trong phòng mình, vậy mà hôm nay đã ở trong vùng thung lũng cách xa hàng ngàn dặm, cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn chỉ trong vòng một ngày, khiến Tình Dã vẫn không thể tin nổi.

Hình Võ cũng ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng, anh không hề thúc giục cô, một người đứng ngoài sân, người còn lại tựa bên khung cửa, cả hai cùng nhìn chằm chằm về một hướng, nhưng mỗi người lại mang một nỗi niềm, một suy nghĩ khác nhau.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Hình Võ ném nó xuống đất rồi giẫm chân lên, hỏi: “Đói không?”

Tình Dã cúi đầu sờ sờ bụng, thầm nghĩ không phải khi nãy Hình Võ đã nghe thấy tiếng bụng mình sôi đó chứ? Đến việc này mà anh cũng biết nữa hả?

Cô thấy Hình Võ bước ra, rồi đi về phía nhà bếp: “Tôi đói rồi, nếu muốn ăn thì vào trong ngồi đợi, bên ngoài nhiều muỗi.”

Tình Dã quay đầu nhìn anh một cái đã thấy anh đi vào trong bếp, không biết đang làm cái gì.

Tình Dã không dám đi vào tiệm làm tóc vắng tanh, nên ngồi trên bàn gội đầu nghịch điện thoại, trang cá nhân của cô hầu hết là bạn bè ban đầu ở trường quốc tế. Cô thuận tay lướt xem, phát hiện Hà Nhạc Lăng, người bình thường chẳng mấy khi đăng bài lên trang cá nhân, lúc này lại đăng một tấm ảnh hình trái tim gấp bằng giấy, kèm dòng trạng thái: “Hy vọng tôi và cậu sẽ có tương lai.”

Hà Nhạc Lăng là một cô bạn có mối quan hệ khá tốt với Tình Dã ở lớp cũ, cả hai đều có thành tích cao, chỉ có điều từ sau khi lên cấp hai thì Hà Nhạc Lăng không còn vượt qua được Tình Dã nữa, nhưng thứ hạng vẫn không hề thấp.

Mấy tháng trước, sau khi mẹ của Tình Dã qua đời vì bệnh tật, gia đình hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện thì cũng đã lâu lắm rồi cô không đi mua sắm và buôn chuyện cùng Hà Nhạc Lăng, không ngờ chỉ vài tháng ngắn ngủi mà Hà Nhạc Lăng đã có người yêu rồi sao? Nhưng đến việc đối phương là ai Tình Dã cũng không biết.

Cô nhấn thích rồi tắt điện thoại, Hình Võ bưng hai bát mì đi vào, cứ thế đặt lên bàn mạt chược rồi nói với Tình Dã: “Qua đây đi.”

Vừa rồi, Tình Dã đã ngửi thấy mùi dầu mè, cô nuốt nước miếng đi tới, vừa ngồi xuống thì thấy một bát mì trông rất ngon miệng, không chỉ có rau xanh và dăm bông mà còn có cả một lát trứng rán nữa.

Tình Dã không động đũa, sống mũi đột nhiên cay xè, trước đây, khi cơ thể mẹ chưa quá yếu ớt, bà cũng thường xuyên nấu loại mì dầu mè rau xanh này cho cô, nghĩ lại thì đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.

Hình Võ gác một chân lên ghế, liếc nhìn cô một cái: “Ăn đi, không có độc đâu.”

Tình Dã cầm đũa lên ăn một miếng mì sau đó gắp thêm miếng rau, đột nhiên cảm thấy thèm ăn, bèn mang bát mì này ra so sánh với đồ ăn mà Lý Lam Phương làm, không biết nó ngon hơn gấp bao nhiêu lần nữa, ít ra thì rau đã mềm, độ cứng và dai của mì rất vừa vặn.

Tình Dã thực sự rất đói, cô ăn từng miếng to, nếu mẹ còn sống và nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, chắc chắn bà sẽ trách cô không có tướng ăn uống, trước giờ cô cũng chưa từng không để ý tới hình tượng của mình trước mặt người lạ như vậy, cũng có thể là do duyên cớ của trận cãi nhau với Hình Võ buổi tối đã khiến cô lười chẳng muốn giữ hình tượng trước mặt anh.

Hình Võ hơi ngước mắt lên nhìn cô, Tình Dã cảm nhận được ánh mắt của anh, bèn nói: “Anh nói chuyện với ai cũng như ăn phải thuốc súng vậy hả?”

Hình Võ nhếch môi cười: “Với cái ánh mắt khinh thường mọi thứ ấy của cô mà còn mong tôi liếʍ mặt rồi cười với cô nữa hả?”

“Tôi đâu có khinh thường mọi thứ?”

Hình Võ ăn xong thì đẩy bát ra, rồi đột nhiên cúi người lại gần nhìn cô chằm chằm, có chút lạnh lùng nói: “Trong mắt viết rõ hai chữ khinh thường.”

Dứt lời, anh dựa vào lưng ghế, gác chân lên chiếc ghế bên cạnh: “Nói thử xem, cô khinh thường ai? Khinh thường cái nơi nghèo nàn này? Hay là khinh thường nhà tôi? Nếu tôi đoán không lầm thì khi gặp chúng tôi trên đường, chắc chắn cô đã thầm chửi bọn tôi là “Lũ nhà quê” nhỉ?”

Tình Dã kinh ngạc ngẩng đầu: “Đâu có.”

Cô nói tiếp câu sau: “Chửi là lũ ngốc.”

Hình Võ đã làm côn đồ hơn mười năm trong cái đình Trát Trát này, nhưng đây là lần đầu tiên bị người chửi là đồ ngốc ngay trước mặt, lại còn là con gái, quả nhiên đã khiến anh tức đến bật cười.

Anh híp mắt nhìn Tình Dã chằm chằm, chỉ cần liếc một cái thì Tình Dã cũng cảm nhận được loại tín hiệu nguy hiểm này, thành thật mà nói, buổi chiều nay cô có thể vừa nhìn đã trông thấy anh trong cả đám người cũng chính là bởi sắc mặt này của anh, khiến người ta đã thấy rồi thì khó có thể bỏ qua.

Nhưng Hình Võ không tính toán với Tình Dã, anh lấy điện thoại ra rồi nhàn nhạt nói: “Bất luận cuộc sống trước đây của cô có sung túc cỡ nào, nhưng nếu đã chạy đến nhà chúng tôi thì nên cất cái tính kiêu căng của cô đi, chỗ này không có ai rảnh đi dỗ dành cô đâu.”

Tình Dã không lên tiếng, không phải cô không hiểu đạo lý nhập gia thì phải tùy tục, chỉ là cô rất khó để vượt qua được rào cản trong lòng mình mà thôi, còn cả thói quen sinh hoạt trong suốt mười tám năm qua nữa, không thể nói đổi là đổi, ngày mai khi mặt trời mọc sẽ ra sao cô cũng chẳng rõ, vậy nên cứ được ngày nào hay ngày đó vậy.

Hình Võ đã ăn xong, anh khoanh chân dựa vào lưng ghế nghịch điện thoại, Tình Dã không biết có phải là anh đang đợi mình hay không, tóm lại sau khi cô ăn xong thì anh cũng đứng dậy. Hai người lần lượt lên lầu, Hình Võ không vào phòng mà vẫn nằm trên ghế sofa, còn Tình Dã thì vào trong đi ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy, Tình Dã chớp mắt trước một cái, cảm thấy hai mắt mờ mịt bèn đưa tay lên dụi, nhưng vừa dụi mới phát hiện mắt đau nhói.

Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cửa phòng Lý Lam Phương vẫn đóng mà Hình Võ thì vẫn gác một chân nằm trên ghế sofa. Cô cầm bàn chải điện cùng khăn mặt dùng một lần ra lần mò đến bồn rửa tay, quả nhiên sau khi rửa mặt, nước chạm vào mắt khiến nó càng thêm đau, cô không biết mình bị làm sao, nhìn mọi thứ đều mơ mơ màng màng.

Tình Dã đặt đồ xuống, sờ đến lối ra cầu thang, muốn soi gương kiểm tra mắt xem sao. Cuối cùng, buổi sáng đang yên tĩnh đột nhiên phát ra một tiếng “rầm” rất lớn, khiến Hình Võ đang nằm trên ghế sofa phải bật ngồi dậy.

Anh lập tức chạy đến lối cầu thang, thì nhìn thấy Tình Dã đang lăn xuống rồi nặng nề ngã trên nền đất, Hình Võ chạy vội xuống, cau mày: “Làm cái gì thế hả?”

Vừa định kéo cô dậy, thì Tình Dã nhăn nhó mặt mày kêu lên một tiếng: “Đau.”

Hình Võ nhìn thoáng qua, thấy chân phải của cô bị đập rách, hai mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, trông giống như bị quỷ nhập, mới sáng sớm đã làm anh sợ đến tỉnh cả người, Hình Võ lên tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp.”

Anh cõng Tình Dã chạy nhanh đến phòng khám ở đầu đường, vừa ra khỏi tiệm làm tóc thì Lý Lam Phương trên lầu hai gọi anh: “Hình Võ, tiếng gì thế?”

Hình Võ không buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Cháu gái của mẹ ngã chết rồi.”

Mặc dù Tình Dã đang đau muốn bỏ mạng nhưng vẫn tức đến mức phải siết chặt cổ anh: “Tôi chưa chết, đừng nói bậy, anh nói xem mắt tôi làm sao thế này? Tôi nhìn cũng nhìn chẳng rõ, có phải bị mù rồi không?”

Hình Võ giận dữ mắng chửi: “Câm miệng đi, nhà tôi không có độc mà vừa mới ở một ngày đã mù vậy đâu.”

Bác sĩ phòng khám đi làm từ sáng sớm, cánh cửa cuốn khép hờ, Hình Võ đặt Tình Dã xuống, rồi đưa tay lên đập cửa, hét to: “Bác sĩ Trang, cứu mạng.”

Vì tiếng ồn không hề nhỏ nên bên trong rất nhanh đã có động tĩnh, một ông lão chạy tới mở cánh cửa cuốn: “Cứu mạng cái gì? Ai sắp chết thế?”

“……”

Sau khi cánh cửa cuốn được cuộn lên, Hình Võ chỉ vào Tình Dã đang đứng bên cạnh: “Cô ấy.”

Có vẻ như ông lão và anh rất thân thiết, nên trừng mắt lườm Hình Võ một cái: “Suốt ngày ăn nói bậy bạ, đưa người vào đây.”

Chân phải của Tình Dã đau đến mức không thể cử động, Hình Võ kéo cô, cô nắm chặt lấy cánh tay anh bằng cả hai tay, dùng nó làm nạng rồi nhảy vào trong bằng một chân. Hình Võ rũ mắt nhìn xuống bàn tay mềm mại và trắng nõn của cô, sau đó lập tức quay đi, kiềm chế lại sắc mặt mình.

Hình Võ đỡ Tình Dã ngồi lên ghế và nói với bác sĩ: “Ngã cầu thang.”

Bác sĩ Trang yêu cầu Tình Dã thử cử động khắp mọi vị trí, sau khi xác nhận không bị gãy xương liền xử lý vết thương trên chân cho cô và kê đơn thuốc. Sau đó, lại nhìn thấy mắt cô không bình thường, bèn tiện thể khám luôn mắt cho cô, ông dặn dò cô không được dụi mắt, đồng thời phải chú ý nghỉ ngơi để tăng khả năng miễn dịch, còn kê thêm cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt.

Trên đường về, Hình Võ biết cô không bị gãy xương nên không cõng cô nữa, Tình Dã kéo tay anh nhảy vào tiệm làm tóc, cô nóng đến mức bắt đầu cảm thấy nghi ngờ mọi thứ: “Bác sĩ ở đây không phân khoa ra để khám bệnh sao? Liệu có đáng tin cậy không thế?”

Hình Võ đút hai tay vào túi quần bò, nhếch khóe miệng: “Sao lại không đáng tin, còn khám được cả bệnh tim luôn kìa.”

“Thật không?”

Cô vừa hỏi thì điện thoại của Hình Võ đổ chuông, anh nhấc máy, nói một câu: “Biết rồi, đến ngay.”

Hình Võ đưa Tình Dã đến cửa tiệm Huyễn Đảo, rồi đưa thuốc cho cô và chuẩn bị rời đi, thấy vậy Tình Dã lên tiếng: “Thêm Wechat đi.”

Hình Võ nhướng mày liếc cô một cái, Tình Dã lấy điện thoại ra, cười lạnh: “Còn cao quý lạnh lùng nữa hả?”

Hình Võ không lên tiếng, anh đưa mã QR cho cô quét, vừa mới ngồi lên con xe cúp thì điện thoại reo, Hình Võ lấy ra nhìn, là Tình Dã gửi cho anh một bao lì xì, với ghi chú là: Tiền thuốc. Anh “ha” một tiếng, rồi nhét điện thoại vào túi.

Lý Lam Phương thấy Tình Dã ngã thành ra thế này thì ồn ồn ào ào cả buổi sáng, đến chiều lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đánh bài. Hai người trong nhóm Cắt Gội Sấy hôm nay chỉ có một người đến, còn một người nói là xin nghỉ, người đến chính là người đeo mảnh dây vải ở cạp quần trông như vòng cổ chó.

Đối phương giới thiệu với Tình Dã, nói mình tên là “Lưu Niên”, suýt chút nữa thì Tình Dã nghe thành Sầu riêng [1], đang định nói rằng đây quả là một cái tên “toát lên mùi vị” thì Lưu Niên lại đưa bảng tên trên ngực cho cô xem, Tình Dã dùng cặp mắt chẳng mấy rõ ràng của mình nhìn, hoá ra là Lưu Niên.

Không biết có phải tên thật hay không, nhưng mái tóc đi ngược lại với xu hướng đang hất lên trời với góc bốn mươi lăm độ này thì quả thực là “thú vị”.

Lý Lam Phương bảo Tình Dã ngồi ở quầy thu ngân để giúp bà ấy thu tiền, còn mình thì chạy đi chơi mạt chược. Công việc kinh doanh chiều nay tại tiệm làm tóc không tệ, anh Lưu Niên hết cắt rồi lại gội, nhưng một câu phàn nàn cũng không có, khi bớt được chút thời gian rảnh còn giúp Tình Dã rót nước, Tình Dã thuận miệng hỏi anh ta: “Một tháng anh được bao nhiêu tiền lương thế?”

Lưu Niên hất hất mái tóc dài bồng bềnh của mình, đáp: “1200 tệ, nếu bà chủ Lý đánh mạt chược thắng sẽ thưởng thêm cho tôi.”

Tình Dã suýt chút nữa thì phun ngụm nước trong miệng ra, cô nhìn người đàn ông vụng về trước mặt, nhất thời không nói nên lời, niềm tin nào khiến anh ta tình nguyện nhận mức lương 1200 tệ với công việc bận luôn chân luôn tay này vậy, đây quả thực là một nơi thần kỳ.

Sau ba giờ chiều, Tóc vàng hoe và Hổ mập đến cửa hàng, chủ yếu là do hôm qua nghe thấy Hình Võ có một cô em họ xinh đẹp đột ngột xuất hiện, nên hôm nay mới cố ý đến trêu ghẹo gạ gẫm một chút, à không đúng, là đến thăm, đến thăm.

Tóc vàng hoe vừa vào cửa đã quen thuộc vỗ vỗ Lý Lam Phương: “Dì, đồng hoa rồi kìa.” [2]

Lý Lam Phương đập tay anh ta để bớt đen: “Biến sang bên kia, vận may đều chạy theo con rồi kìa, Võ tử đâu?”

Tóc vàng hoe đảo mắt một vòng, rồi dừng lại trên người Tình Dã, lơ đãng đáp: “Đang bận ạ.”

“Bận con mẹ nhà nó?” Lý Lam Phương oang oang mắng chửi, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang chửi chính bản thân mình.

Tình Dã nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là hai tên côn đồ mập và gầy ngồi trên cùng chiếc xe với Hình Võ ngày hôm qua, nên đương nhiên chẳng có cảm tình gì, bèn cúi đầu lướt điện thoại.

Kết quả là Tóc vàng hoe cứ thế kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tình Dã, vừa định tiến lại gần thì Tình Dã ngước mắt lên, suýt chút nữa khiến Tóc vàng hoe sợ hãi ngã khỏi ghế, anh ta chỉ thấy hai mắt cô đỏ ngầu như máu, còn đang trợn to, Tóc vàng hoe rùng mình nói: “Mẹ kiếp, biến thành Cương Thi rồi à?” [3]

Vừa dứt lời thì Hình Võ xách theo chiếc túi nilon đi vào, anh vào trong, bước đến cạnh Tóc vàng hoe, rồi cứ thế đạp thẳng vào chiếc ghế, khiến anh ta phải đứng bật dậy: “Hai cậu đến đây làm gì?”

Tóc vàng hoe cười híp cả mắt: “Chẳng phải là đến thăm em họ của anh sao? Nhưng mà em họ của anh làm sao thế kia? Vừa kì quái vừa đáng sợ.”

Hình Võ cầm theo chiếc túi nilon đi vào trong, nói: “Ngã cầu thang, mắt thì viêm kết mạc cấp tính, đến thăm người ta mà đi tay không à?”

Tóc vàng hoe xấu hổ: “Bổ sung sau, bổ sung sau, ngày mai sẽ mang vài quả táo to đến, em họ, em muốn ăn gì nữa không? Cứ nói với anh.”

Hình Võ liếc nhìn vẻ mặt chăm chú của Tóc vàng hoe nhưng không lên tiếng, kết quả là Tình Dã lại chẳng khách sao nói với anh ta: “Cherry và cả bơ nữa.”

“Che…” Tóc vàng hoe nhìn Hình Võ, ánh mắt đầy ẩn ý như muốn nói rằng cô em họ này quả thực không dễ nuôi.

Khóe miệng Hình Võ khẽ cong, Hổ mập ở một bên đi tới, nói mà không hề suy nghĩ: “Tại, tại sao ngã cầu thang lại bị viêm kết mạc thế?”

Lúc này, cả ba người đều ngẩng lên nhìn anh ta, không hẹn mà gặp đồng thanh chửi một câu: “Đồ ngu.”

Sau đó, Tóc vàng hoe mới sửng sốt, bật cười: “Đây đúng là em họ nhà chúng ta này, vừa nhìn cái đã hiểu ý ngay.”

Tình Dã nhếch khóe miệng, Hình Võ liếc nhìn về phía Tình Dã, trong mắt ẩn hiện ý cười, nhưng ngay một giây tiếp theo thì ý cười đó đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, anh cứ thế giật lấy điện thoại của Tình Dã, giọng điệu không mấy tốt: “Muốn mù mắt đấy hả? Lên lầu đi ngủ.”

Tình Dã đã ngồi liền mấy tiếng nên cũng chẳng muốn ở dưới này nữa, cô khập khiễng vịn vào tường đi ra phía sau, khi ngang qua người Hình Võ, đột nhiên cô dừng lại, nói với anh: “Anh nhận tiền thuốc đi.”

Hình Võ không buồn ngẩng đầu, đáp: “Ông đây không có tiền, nhưng cũng chẳng thiếu mấy đồng tiền thuốc của cô.”

Tình Dã cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô trả lại tiền thuốc cho anh một cách bình thường thì đã làm sao? Lại chọc phải dây thần kinh nào của anh rồi hả? Đúng là đồ điên.

Cô phớt lờ anh, cứ thế quay người đi lên lầu.

Tóc vàng hoe chép miệng với Hình Võ, nói: “Anh Võ, có phải anh quá hung dữ với em họ rồi không?”

“Em họ của tôi hay em họ của cậu?”

“Em họ của anh và em cũng không ngại làm em rể anh đâu.” Dứt lời, Tóc vàng hoe lập tức nở nụ cười, gương mặt lộ ra vẻ khổ sở.

Đúng lúc này có một ông cụ vào cắt tóc, Hình Võ liền mắng anh ta một câu: “Cút ra kia đỡ việc đi.”

“Dạ.”