Cố gia coi như là hào môn truyền thống lâu đời, nói ra thì thời buổi này hào môn đầy rẫy, mọi người cứ tưởng tượng khối tài sản đâu đó trăm tỷ bình thường là được, cha anh là đứa con ít được yêu thương nhất trong nhà, phía trước còn có anh hai anh ba, căn bản không đến lượt Cố Trạch thừa kế Cố gia.
Nhưng cha anh dựa vào vẻ ngoài đẹp trai, quyến rũ mẹ anh, bày ra đủ thứ trò như giả vờ té, giả vờ chết đuối, giả vờ đổ cà phê lên người... tóm lại, tất cả thủ đoạn của "trà xanh" mà bạn có thể tưởng tượng ông ấy đều có.
Mẹ anh là người thừa kế của Tập đoàn Lục thị, Cố Trạch dựa vào mối quan hệ của Lục thị, thành công thừa kế gia nghiệp Cố gia, nhưng ông bà có câu, lắm tiền sinh tật, tâm tư dao động, ổng lén lút bao nuôi một tiểu minh tinh bên ngoài, còn tính kế hòng đá mẹ anh ra khỏi nhà.
Loại tra nam cặn bã này còn mắng anh không biết xấu hổ?
Đối phó với tra nam, ông đây kỹ năng thượng thừa.
Trước mặt Chu Dương, Cố Triều Niên thản nhiên vạch trần bộ mặt của Cố Trạch.
“Ba có tư cách nói con không biết xấu hổ sao? Chẳng phải tháng trước ba bao nuôi một tiểu minh tinh bên ngoài, không biết bụng cô ta đã to ra bao nhiêu rồi, ba xứng với sự hy sinh của mẹ con sao?”
Cố Trạch ấp úng phủ nhận.
“Tao không có.”
Cố Triều Niên nhướng mày.
“Tiểu minh tinh đó đang ở biệt thự Ngọc Sơn, mỗi sáng 8 giờ dắt chó đi dạo, buổi chiều ra ngoài đóng phim, giờ này chắc về nhà rồi, có giỏi thì chúng ta đến đối chất trực tiếp.”
Cố Trạch bị nói cho cứng họng, không thể phản bác.
Chu Dương cũng á khẩu không thể nói gì.
Cún con nổi điên lên đến cả cha ruột cũng phập luôn.
Không khí ồn ào lập tức chìm vào im lặng, im như Cảng Kiều lúc về đêm.
Đúng lúc hỗn loạn đó, một người đàn ông có gương mặt thanh tú bước xuống cầu thang.
“Chuyện này ta đã biết rồi, Niên Niên con về phòng đi, chuyện còn lại để ta giải quyết.”
Đù...
Cố Triều Niên ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Đúng vậy, mẹ anh là đàn ông.
Trò chơi này thậm chí còn sản xuất công nghệ cao để sinh con luôn.
Cún con nghe lời ngoan ngoãn trở về phòng.
---
Cố Triều Niên gây náo loạn một trận trong nhà, tra nam cặn bã đã cắt tiền tiêu vặt của anh, để tránh mẹ anh phản đối, ông ta viện cớ khá đàng hoàng, hoàn toàn không nhìn ra ý đồ trả thù.
Vì vậy, toàn bộ tài sản của Cố Triều Niên chỉ còn lại năm vạn.
Từ khi tốt nghiệp đại học, anh chưa bao giờ nghèo như vậy, Cố Triều Niên suy nghĩ một lát rồi gọi cho người quản lý.
“Có cách nào kiếm tiền nhanh không? Tôi bị cắt tiền tiêu vặt rồi.”
Trước khi trở về Cố gia, bởi vì gia cảnh nghèo khó của bố mẹ nuôi, lúc chưa đủ tuổi thành niên, Cố Triều Niên đã chạy đi làm diễn viên, dù sao thì, tiểu thuyết máu chó làm sao có thể thiếu giới giải trí?
Người quản lý ở đầu dây bên kia có vẻ thờ ơ.
“Trước đây đã nhận cho cậu một vai nam ba trong phim chiếu mạng nhưng cậu không chịu đóng, bây giờ bộ phim đó nổi như cồn luôn, từ khi cậu về Cố gia thì không chịu đóng phim nữa, nói diễn viên là lũ hề, idol là đám bán mặt mua nụ cười.”
“Bây giờ làm gì có vai nào cho cậu đóng, nếu cậu muốn kiếm tiền, tôi có một cái quảng cáo cho người già, chỉ cần quay từ 3 giờ chiều đến 7 giờ tối, xong là có ngay mười vạn tiền tươi.”
Mười vạn?!
Cố Triều Niên không chút do dự...
Từ chối.
Chơi game là để xả stress, tuyệt đối không thể lao đầu vào làm việc được.
“Vậy tôi tìm người khác.”
Người quản lý tỏ vẻ hứng thú.
“Cậu định kiếm tiền bằng cách nào chứ, mỗi tháng chi tiêu của cậu cũng phải mười vạn, chẳng lẽ định lấy tiền học bổng?”
“Anh xem thường tôi quá.”
Cố Triều Niên lạnh lùng cúp máy, tiện tay lấy một đĩa trái cây, lên lầu gõ cửa phòng của kẻ phản diện.
Không có động tĩnh.
Quả nhiên không mở cửa cho mình, may mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Cố Triều Niên hít một hơi thật sâu, không có khán giả thì tự mình làm khán giả, bắt đầu màn trình diễn "máy phát tự động".
"Có ai ở nhà không?"
"Có ai ở nhà không?"
"Có ai ở nhà không?"
"Có ai ở nhà không?"
....
Cuối cùng, Cố Trần Dạ không chịu nổi tổ ong ngoài cửa, ném cái ghế, cửa mở tung ra.
"Lăn vào đây."
Cố Triều Niên né cái ghế lao đến, nghiêm túc suy nghĩ cách lăn vào phòng như một người trưởng thành, dù gì thì cảnh tượng đó không được tao nhã cho lắm.
Cuối cùng anh vẫn bưng đĩa trái cây bước vào.
Phòng của nhân vật phản diện cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cái thư phòng rộng 100m², bên ngoài thư phòng có một cái ban công lớn, trên ban công còn có một cái bể bơi mà thôi.
Cố Triều Niên tận đáy lòng cực kỳ ghen tỵ.
AI ở trong một phòng tốt như thế thì có ích gì, sao không biết chuẩn bị phòng cho người chơi tốt một chút chứ!?!
Cố Triều Niên ghen tỵ nhìn quanh phòng, Cố Trần Dạ không có ý định để ý đến anh, dựa vào giường đọc sách.
Cố Triều Niên liếc nhìn bìa sách, là một tập thơ của Ted Hughes.
Không phải nên đọc Binh pháp Tôn Tử và 36 kế sao?!?.