Chương 3: Mày nghĩ tao ngu sao

Cố Triều Niên mặt không đỏ tim không đập, trước hết phải nói anh không phải kẻ biếи ŧɦái, vừa gặp đã hỏi người ta dài bao nhiêu.

Chủ yếu là Chu Dương không có hợp gu của anh, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm.

Nếu Chu Dương ở phương diện này không tồi, anh cũng có thể nhắm mắt miễn cưỡng công lược một chút, dù sao thân hình này cũng cao 1m9, eo thon vai rộng.

Trong thế giới thực, Cố Triều Niên không có yêu cầu cao về kích thước, trung bình nam giới Hoa Quốc là 8, 10 là trên mức trung bình, 15 là xuất sắc, đi vệ sinh cũng phải khoe một chút.

Nhưng đây là game đấy!

Không 18 thì đường có ra đường?

Cố Triều Niên nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ.

"Tôi biết cậu không có, cậu không cần lo lắng quan hệ giữa chúng ta bị bại lộ, chúng ta cắt đứt mối quan hệ tại đây đi."

Ban đầu định nói chia tay đi, nhưng ngẫm lại quan hệ của bọn họ chưa đến mức bạn trai, nói bạn tình cũng không đúng, bởi vì Chu Dương muốn giữ thân trai trong sạch cho Cố Minh Hạc, một mực tin rằng trinh tiết là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.

Ha, đúng là công có nam đức.

Chu Dương mặt đỏ bừng, kinh ngạc không nói nên lời, Cố Triều Niên làm sao có thể... làm sao có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy!

Nếu trong tình huống bình thường, Chu Dương sẽ kinh ngạc vì Cố Triều Niên dám đề nghị chia tay, Cố Triều Niên lấy tư cách gì mà chia tay trước, nhưng bây giờ Chu Dương chỉ quan tâm đến một chuyện...

"Sao cậu biết tôi không đủ 18?"

Cố Triều Niên cười khì khì.

"Không nói tức là không đủ."

???!

Chu Dương cảm thấy bối rối, người cuối cùng nói như vậy là giáo viên chủ nhiệm cấp hai của anh, nói không mang bài tập tức là không làm.

Nhưng đây là vấn đề mang bài tập sao?

Cố Triều Niên ánh mắt thương hại nhìn lại Chu Dương, ầy, chắc thọc trúng nỗi đau thầm kín của anh ta rồi.

Sau khi chiêm ngưỡng xong cảnh tượng kinh điển "cậu chỉ là thế thân mà thôi", Cố Triều Niên hài lòng quay lưng rời đi, trở về ký túc xá ngủ một giấc.

Bất ngờ, cổ tay anh bị Chu Dương nắm chặt, cả người anh loạng choạng vài bước.

Chu Dương định trả thù sao?

Cố Triều Niên liền phản ứng, nhanh chóng rút tay lại, nhưng không ngờ Chu Dương lại nắm chặt tay anh không buông, ánh mắt rực lửa nhìn anh.

Cố Triều Niên bị nhìn đến rợn cả người.

“Cậu biếи ŧɦái à!”

Họ đang đứng ở ngã rẽ góc tầng ba, mặc dù chỗ này thông thường không có người qua lại, nhưng dù sao đây cũng là không gian công cộng, dưới lầu còn rất nhiều người.

Cố Triều Niên tưởng rằng chửi một câu thì Chu Dương sẽ thả tay, nhưng Chu Dương không những không thả mà còn kéo tay anh xuống, mặt mày khẩn thiết nói.

“Sao tôi không đủ 18? Cậu sờ là biết ngay có đủ hay không.”

Bắt tôi làm thước đo sao???

Biếи ŧɦái gấp đôi.

Quả đúng là trò chơi máu chó, Cố Triều Niên hoàn toàn sởn gai óc, nổi da gà, không muốn sờ vào chỗ đó của Chu Dương, liều mạng giằng co khỏi bàn tay anh ta.

Lúc này, chiều cao của Chu Dương phát huy tác dụng, Chu Dương cao hơn anh hẳn một cái đầu, ôm chặt lấy anh, ép tay anh xuống.

Ngay khoảnh khắc không thể tả đó...

Phía sau vang lên một tiếng kinh ngạc không tin nổi.

“Giữa ban ngày ban mặt chúng mày đang làm gì vậy?!”

Cố Triều Niên ngượng ngùng quay đầu lại, thấy người vừa tới càng thêm xấu hổ.

Người đến chính là ba của Cố Triều Niên, Cố Trạch, đang tức giận đến mức môi cũng run lên.

Đứa con trung thực lên tiếng trước.

“Con đang giúp cậu ấy đo chiều dài, ba tin không?”

“Mày nghĩ tao ngu sao?”

Cố Trạch giận đến tím người, nếu hỏi cuộc đời ông có khoảnh khắc tuyệt vọng nào không, thì lúc biết con bị ôm nhầm là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất.

Cố Minh Hạc từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, tính cách lại tốt, Cố Triều Niên ngu ngốc thì cũng được, có thể dùng tiền đẩy vào trường học, sau này học lấy một bằng thạc sĩ trong nước, mang ra cũng không xấu hổ.

Nhưng Cố Triều Niên lại có tính cách u ám, không ai thích nổi, ngay cả ông là cha nó ông cũng không thích, bây giờ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế này, giữa ban ngày ban mặt dám làm chuyện như vậy, vào phòng còn không biết sẽ làm gì!

Dù sao ông cũng là cha của Cố Triều Niên, nhớ lại việc Chu Dương thường lấy cớ thảo luận bài tập để đến nhà, ông lập tức giận dữ, tay chỉ vào Cố Triều Niên.

“Mày bao nhiêu tuổi rồi hả, khi tao bằng tuổi mày thì suốt ngày học hành, học đến đêm không ngủ được, chú mày tuổi này đã tiếp quản gia nghiệp rồi, mặt mũi Cố gia đều bị mày vứt sạch rồi!”

Cố Triều Niên nghẹn họng.

Mặc dù anh hiểu được cảm giác của Cố Trạch, ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ hiểu lầm, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì không vui chút nào.

Người khác không hiểu Cố Trạch, nhưng anh thì hiểu quá rõ.

Thông thường trong trò chơi máu chó, cha của nhân vật chính chỉ là vai phụ, chủ yếu là cản trở nhân vật chính đến với nhau, anh chọn mức độ máu chó tối đa trước khi vào trò chơi, nên cha anh là một vai phụ đáng nhớ.

Đưa lên diễn đàn chắc chắn sẽ bị chửi suốt bảy ngày bảy đêm.