chương 2

Ngôn Hy ngồi trên bàn ăn, cự vật nhỏ xinh được Dương Phong vuốt lên vuốt xuống không biết bao nhiêu lần

"Đ-đừng mà anh hai..ah..ở đây có ..ah người."

"Không sao đâu Tiểu Hy, kẻ nào dám nhìn anh sẽ móc mắt chúng ra"

Hắn vừa nói vừa ôn nhu vuốt ve cậu

"Ức..nơi..nơi đó..lạ quá.."

Dương Phong không quên chăm sóc lỗ nhỏ của cậu, hai ngón tay hắn liên tục móc ngoáy bên trong. Cả hai nơi đều được chơi đùa khiến cậu rùng mình suиɠ sướиɠ

"Ah..ư..hah..s-sướиɠ..quá..hah.."

Rốt cuộc cậu chẳng ăn được gì mà lại bị Dương Phong ăn sạch, hắn đè cậu xuống bàn dùng cự vật đâm sâu người cậu xỏ xiên một cách thô bạo như muốn nhét thứ ấy của hắn vào trong cậu.

Vóc người Ngôn Hy vốn nhỏ nhắn, một tay của hắn đã ôm trọn được cậu người ngoài nhìn vào không khác gì một con thỏ nhỏ bị sói lớn ăn ngấu nghiến

"Ah..hah..chết mất..ahh.."

Cậu bị hắn ŧɦασ đến không kịp thở, dịch vị cũng từ đó mà chảy xuống tạo ra một cảnh vô cùng gợϊ ȶìиɦ

"Không chết được đâu"

Hắn nhếch môi cười nói, lại nhét thêm hai ngón tay vào trong miệng cậu

"Hah..ah..ư..ah..P-Phong..ha.."

Tiếng bạch bạch vang lên khắp cả phòng, Dương Phong nắm chặt eo Ngôn Hy thúc mạnh khiến cậu không ngừng rêи ɾỉ dưới thân hắn

"Ahh..hha..anh hai..chậm..lại..ahh.."

Dương Phong bế cậu ngồi lên người hắn, tư thế này khiến cho côn ŧɦịŧ của hắn đâm sâu bên trong cậu

"Hức..ức...ah..sâu..sâu..quá..hah.."

Cậu bị làm đến nước mắt sinh lý chảy ra, hai tay cào cấu loạn xạ trên vai hắn, nhìn thấy cảnh đó hắn không những dừng lại mà còn tăng tốc ngày càng nhanh thêm đến độ muốn chôn sâu côn ŧɦịŧ bên trong cậu

"Ah..anh hai..hahh..d-dừng lại..ah.."

Xỏ xuyên một hồi hắn cũng phóng thích hết vào bên trong Ngôn Hy. Cậu rên lớn một tiếng sau đó liền ngất đi.

Dương Phong luyến tiếc rút ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn từ đó chảy dọc xuống mép đùi cậu tạo ra một cảnh vô cùng gợϊ ȶìиɦ. Hắn vuốt ve gương mặt ửng hồng của cậu sau một trận làʍ ŧìиɦ kịch liệt.

Dương Phong dời tay xuống hậu huyệt sưng đỏ của cậu, ngón tay ấn vào ngăn cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn chảy ra

Hắn chỉ cần bấy nhiêu là đủ, ngày ngày đè cậu ra làʍ ŧìиɦ cho đến khi cậu không thể sống thiếu côn ŧɦịŧ của hắn, cơ thể lúc nào cũng mẫn cảm đến độ chỉ cần chạm vào liền xuất ra. Dương Phong biếи ŧɦái là vậy, nhưng điều đó chẳng sao cả

Gương mặt hắn vô cùng thoả mãn nhìn thành quả của mình. Dương Phong liền bế cậu lên phòng, sai người hầu dọn dẹp bãi chiến trường vừa rồi.