Chương 2: Không cần khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi

Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn xung quanh, phất tay khiến người khác lui xuống

Cận vệ áo đen cao to dồn dập đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai

người, lúc này Dụ Thiên Tuyết mới nhận ra mình ở một trong một căn phòng xa hoa phú quý đến dường nào, giống như trong một xứ sở thần tiên vậy,

tiện tay cầm lên một món bất kỳ cũng đều là vật quý trọng vô giá, hai

hàng mi của cô rung động, nhớ tới căn phòng thuê đơn giản nhỏ bé, nhưng

yên tĩnh bình lặng như cuộc sống của cô, cảm giác bị áp bức tự nhiên nảy sinh.

Nam Cung Kình Hiên

nhìn cô một cái, sắc mặt xanh mét có một tia hoảng hốt, cô gái nhỏ này,

tối hôm qua tại bữa tiệc của Dạ Hi đã hấp dẫn rất nhiều người đàn ông có tiếng tăm, nhiều người đã hỏi anh về lai lịch của cô, họ đều nhao nhao

như có ý…..Nhưng mà…..

Nên nói như thế nào, trước tối hôm qua, anh cũng không biết cô.

“Nói như vậy, Dụ tiểu thư đã biết mục đích của tôi rồi, trễ như thế này còn

mời Dụ tiểu thư tới đây, trước tiên, bởi vì tôi vừa mới biết cô chính là bạn gái của Trình Dĩ Sênh, thứ hai, tôi và ba tôi đã không còn bất kỳ

phương pháp nào để tìm được Dạ Hi, cho nên chỉ có thể mời cô tới

đây…”Nam Cung Kinh Hiên kéo cái ghế ý bảo cô ngồi xuống, vẫn là tư thái

kiêu căng của thiếu gia nhà giàu: “Ngồi xuống, nói cho tôi biết, Trình

Dĩ Sênh bây giờ đang ở đâu, còn nữa…Hắn ta đã đưa em gái tôi, Dạ Hi tới

nơi nào?”

Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe xong những lời này, chỉ

cảm thấy chóp mũi chua xót một hồi, trong lòng cô lạnh đến cực độ.

Đầu ngón tay vén sợi tóc trên gò má, cô lắc đầu một cái: “Tôi không biết.”

Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày.

“Cô là bạn gái của cậu ta, cô không biết?”

“Không biết.”

“Dụ tiểu thư, không cần khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi.”

“Sự kiên nhẫn của anh có liên quan tới tôi sao?” Ánh mắt trong trẻo sắc bén lạnh như băng của Dụ thiên Tuyết nhìn anh: “Tôi còn phải biết thêm cái

gì nữa? Bạn trai tôi cùng một tiểu thư con nhà giàu đang mang thai con

của anh ta bỏ trốn, còn buộc tôi phải nói bọn họ đã đi đâu, có hạnh phúc ngọt ngào hay không? Nam Cung thiếu gia, làm phiền anh phí phạm đầu óc

suy nghĩ một chút được không?”

Một câu nói mang theo sự lạnh lẽobén nhọn, xẹt qua mặt anh.

Nam Cung Kình Hiên rúng động tại chỗ, có cảm giác bị tẩy não.....Cô gái này đang nói cái gì? Kêu anh phí phạm đầu óc suy nghĩ một chút?

Kể

từ năm 16 tuổi anh đã tiếp nhận sản nghiệp của nhà Nam Cung, từ đó về

sau không một ai dám đối mặt nói chuyện với anh như vậy, còn bén ngót

châm chọc, không có chút kiêng kỵ, hơn nữa đối phương còn là một cô gái

nhỏ nhìn có vẻ nhu nhược. t

Người đàn ông cao ngất vẫn kiêu căng nhìn cô, hồi lâu mới đột nhiên thoáng gợi lên một nụ cười tà tứ.

Trong nụ cười đó tràn đầy âm lãnh.

“Tối hôm qua là tiệc sinh nhật tròn 20 tuổi của Dạ Hi, ba tôi đặc biệt bay

từ Italy về tham gia, ông còn có rất nhiều dự định, dù nó nói muốn có

một mỏ vàng, ba tôi cũng sẽ ở trước mặt các trưởng bối cùng bạn bè thân

thuộc mà đáp ứng.” Nam Cung Kình Hiên đi về phía cô, chậm rãi nói, thân

hình cao to từng bước từng bước áp bức cô: “Nhưng tối hôm qua nó lại cho ba tôi một sự vui mừng to lớn...”

Khóe miệng của Nam Cung Kình

Hiên cười tà tứ giống như quỷ Satan đến từ địa ngục: “Vui mừng đó chính

là nó đã mang thai, chưa cưới mà có chửa, hơn nữa còn nghi ngờ là của

một tên dã chủng làm ở tiệm Pizza Hut, TRÌNH, DĨ, SÊNH, cũng chính là

bạn trai của Dụ tiểu thư cô, ba tôi vốn không muốn quậy lớn chuyện trong bữa tiệc, định chờ sau khi tiệc kết thúc sẽ níu nó lại hỏi chuyện đàng

hoàng, cũng thuận tiện hỏi xem tên tiểu tử thúi kia làm thế nào dụ dỗ Dạ Hi, còn lừa nó lên giường đến mang thai...Chỉ tiếc là không đợi đến khi tiệc kết thúc bọn nó đã bỏ trốn, chậc chậc, thật dũng cảm, nói vậy cậu

ta cũng đã biết rõ, nếu để ba tôi bắt được, ông có thể lột sống của hắn

ta một lớp da...”

Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nghe, trái tim cô giống như bị lăng trì.

Như bị một lưỡi dao lạnh như băng xẹt qua mạch máu, tan vỡ, xé đau, không thể ngăn chặn kìm nén.

“Điều này có quan hệ gì tới tôi sao?” Giọng cô run run, hỏi xong, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vô tội mà lạnh nhạt.

Nam Cung Kình Hiên quan sát cô, anh nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng nâng

cằm của cô: “Không phải cô là bạn gái của cậu ta sao? Dụ tiểu thư, Dụ

Thiên Tuyết có đúng không? Cô bị chính bạn trai của mình lừa gạt, gặp gỡ thân cận với cô gái khác đến mức có cả đứa bé cũng không biết?”

Dụ Thiên Tuyết nhìn theo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt trong veo sắp tràn đầy nước mắt