Chương 11: Cô không phải ngốc, là cô ti tiện

Một nỗi bi thương sâu sắc chảy qua trái tim của cô, đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết

nhìn anh, đôi môi tái nhợt, không nói một lời.

Chẳng qua là.....Thật đau đớn.

Tay của anh nắm chặt làm đau cổ tay của cô, cô có cảm giác bị anh siết chặt đến hít thở không thông.

“Nói chuyện!!!” Thanh âm rống giận dữ dội của Nam Cung Kình Hiên suýt nữa

lật cả nóc phòng! Anh cũng không rõ đến tột cùng là mình đang giận cái

gì, rõ ràng xém chút là có thể lấy được tin tức của Dạ Hi! Đứa bé kia từ nhỏ đã ở bên cạnh anh mè nheo làm nũng, từ tấm bé đã được anh che chở

cưng chiều chưa từng chịu khổ, có trời mới biết hai ngày nay anh có bao

nhiêu lo lắng cho em gái! Mà hiện giờ, cô gái đáng chết trước mặt này

vậy mà lại dám cãi lời của anh!

“.....” Dụ thiên Tuyết bị anh rống, trong đôi mắt đã dâng lên tầng sương mù.

“Anh cũng đã nói, sau khi tìm được anh ấy sẽ lột một lớp da của anh ấy...Nam Cung thiếu gia, tôi khờ sao?” Cô run rẩy nói.

Cơn giận của Nam Cung Kình Hiên bị kích động lên tới cực điểm.

“A.....Được, tốt lắm!” Anh giận quá hóa cười, sau khi cười xong lại hung hăng siết

chặt cổ của cô, chậm rãi nói: “Dụ Thiên Tuyết, tôi thật sự không nhìn

ra, một tên đàn ông phản bội cô cùng cô gái khác bỏ trốn, sống chết của

cậu ta cũng đáng giá để cho cô duy trì!! Cô không phải ngốc, cô là ti

tiện!”

Satan địa ngục ầm ầm phủ xuống, hô hấp của Dụ Thiên Tuyết

càng lúc càng yếu, nghe được hai chữ ‘Ti tiện’, lòng cô như bị kim châm

đau nhói! Nước mắt chua xót cũng không nhịn được nữa, theo gương mặt đỏ

bừng vì kìm nén chảy xuôi xuống.

Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên

thật lâu cũng không có biện pháp trở lại bình thường, cho đến khi nhìn

thấy nước mắt của cô, động tác độc ác trên tay cuối cùng cũng không có

cách nào tiếp tục, một giây kế tiếp, cô ho khan kịch liệt, gần như hít

thở không thông, trong biểu tình lộ vẻ cầu khẩn khổ sở.

Sắc mặt lạnh như băng của anh thoáng qua một tia lụn bại, anh thầm mắng một tiếng: “Khốn kiếp!” Tay anh chậm rãi buông ra.

Dụ Thiên Tuyết nặng nề ho khan mấy tiếng, bàn tay nhỏ bé bắt lấy áo sơ mi

của anh, há to miệng thở dốc, trông cô bây giờ chật vật nhếch nhác tới

cực điểm.

Nam Cung Kình Hiên chưa từng gặp qua chuyện khiến người ta phát điên như vậy, rõ ràng trong lòng đã đè nén cơn giận đến cực

điểm, muốn phát tiết rồi lại sợ không kìm chế được, anh thật sự muốn bóp chết cô ngay trong ngực mình.....Cô gái này!!

“Tôi cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ hoàn toàn

bị tôi giám sát, cho đến khi tìm được Dạ Hi mới thôi! Dụ Thiên

Tuyết,cô tốt nhất đừng có chọc giận tôi nữa, nếu chuyện như thế này

xảy ra lần thứ hai, tôi sẽ khiến cô phải trả một cái giá rất cao!” Anh

nghiến răng nói mấy câu, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào mặt cô:

“.....Đáng chết, cô khóc cái gì!”

Hai bàn tay ấm áp nhất thời

không nhịn được đặt lên gương mặt của cô, ngón tay cái chạm vào chất

lỏng lạnh như băng kia, thế nhưng, thêm lần nữa anh lại có loại xúc động mãnh liệt, muốn cúi đầu xuống nếm thử một chút, những giọt nước kia,

chúng có mùi vị ra sao.

Dụ Thiên Tuyết sợ hãi hoảng hốt, mặt của cô bị hai bàn tay của anh bọc lại, phút chốc, cô giống như bị điện giật, vội tránh ra.

“Anh không có cái quyền đó.....Anh không có!” Cô cau mày kêu lên, khôi phục

lại tính khí quật cường của mình, vừa mới nhu nhược cùng cầu xin tha thứ dường như là một loại ảo giác.

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, anh khẽ ảo não: “Cô có thể nhìn thử xem tôi có hay không!”

Hai người đang giằng co thì cửa phòng bao chợt bị mở ra, Lạc Phàm Vũ một

thân âu phục mới tinh đi vào, anh có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng

trước mắt.

“Làm sao vậy?” Anh hơi sửng sốt, mở miệng hỏi: “Hai người.....Đã xảy ra chuyện gì?”

Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái phản ứng lại, có Lạc Phàm Vũ ở đây, cô

không cần thiết phải sợ Nam Cung Kình Hiên như vậy, lau nước mắt một

cái, cô nhanh chóng đi vòng qua lượm điện thoại của mình bị ném trên đất lên, chén dĩa trên bàn cũng không thu dọn, trực tiếp chạy ra khỏi phòng bao.

Nam Cung Kình Hiên hơi nhíu nhíu mày, đuổi theo cô.

“Aiz.....” Lạc Phàm Vũ đẩy l*иg ngực của anh: “Cậu chờ một chút, đợi chút, rốt

cuộc là thế nào? Cậu phải giải thích với mình một chút chứ? Không nhìn

thấy cô gái nhỏ kia khóc sao? Cậu là tên khốn kiếp, không có thừa dịp

lúc mình không có mặt mà khi dễ người ta chứ?”