"Tra được là ai chưa?"
Lục Cảnh Lễ gõ gõ bàn: "Đây chính là chuyện em muốn nói, lấy mạng lưới tình báo của em ấy thế mà lại không thể tra ra hai người kia là ai, xem ra chỉ có thể đợi bọn họ ra tay lần nữa mới tra ra được."
Ánh mắt của Lục Đại ma vương lúc này dường như có thể gϊếŧ người, còn phải đợi bọn họ ra tay lần nữa?
Lục Đình Kiêu gọi một cú điện thoại, giọng điệu lạnh lùng tựa như gió băng: "Trình Phong, điều tra cho tôi hai người."
Lục Cảnh Lễ sợ hãi than: "Ù ôi, điều động cả Cẩm Y Vệ luôn!"
Mạng lưới tình báo của Lục Đình Kiêu đương nhiên không phải là cái mạng lưới bát quái của Cảnh Lễ, chỉ cần một chút dấu vết cũng có thể tra được gốc gác tổ tông nhà người ta.
"Em đã sớm bảo với anh rồi, quá khứ của Ninh Tịch không đơn giản, giờ anh tin em chưa? Em nghĩ nếu thuận tiện thì anh bảo Trình Phong điều tra kĩ lại một lượt về Ninh Tịch luôn đi!" Lục Cảnh Lễ thành khẩn đề nghị.
"Không cần." Con người ai cũng có một đoạn quá khứ không muốn để người khác biết đến, nếu cô đã không muốn thì anh cũng không vạch lại, trừ phi cô tự mình nói cho anh.
6 giờ chiều, cảnh quay cuối cùng của ngày kết thúc.
Hôm nay chủ yếu là phân đoạn của vai chính, Ninh Tịch không có cảnh quay riêng nhưng cũng có vài cảnh phải góp mặt, cả ngày đều diễn bình hoa.
Làm bình hoa cũng rất tốn sức nha, trên người đeo một thân đạo cụ, cổ thì muốn gãy đến nơi, người thì nóng đến nổi rôm.
Thay đồ xong, cô đeo khẩu trang lên chuẩn bị đi ra bến xe điện ngầm.
Bây giờ cô còn chưa nổi tiếng không bị ai nhận ra nên ngồi tàu điện ngầm rất tiện, không hề bị kẹt xe.
Đang đi trên đường, một chiếc Maserati dừng lại bên cạnh Ninh Tịch.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tô Diễn mỉm cười nhìn cô: "Tiểu Tịch, để anh đưa em về."
Ninh Tịch: "..."
Bạn trai cũ...
Tại sao lại là bạn trai cũ...
Có thể đừng chơi cô nữa được không hả?
"Không cần." Ninh Tịch đi thẳng về phía trước, không muốn nhìn khuôn mặt khiến cô buồn nôn kia nữa.
Nhưng Tô Diễn lại lái xe chạy chậm đi theo cô, không chịu bỏ cuộc: "Tiểu Tịch, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Ninh Tịch cười lạnh: "Tôi với anh thì có cái gì để nói? Anh ngại mớ tai tiếng hôm nay của tôi còn chưa đủ sao? Muốn gây ra vụ to hơn nữa à?"
Tô Diễn cau mày, có chút không vui khi cô bé nhu thuận, luôn nghe lời mình ngày xưa giờ lại dùng thái độ lạnh lùng để đối xử với gã: "Tiểu Tịch, ý của anh không phải vậy, thật sự có chuyện quan trọng!"
Nếu tiếp tục dây dưa trên đường thế này sợ rằng sẽ bị người ta chụp ảnh được.
"Con hàng" này có quả xe nổi bật quá mức.
Ninh Tịch nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có ai rồi mới nhanh chóng mở cửa lên xe.
Nửa tiếng sau, tại một phòng riêng trong nhà hàng.
Tô Diễn kêu phục vụ tới gọi đồ ăn, đa phần đều là món Ninh Tịch thích: "Tiểu Tịch, lâu lắm không gặp nên không biết khẩu vị của em có thay đổi không, mấy năm nay em vẫn khỏe chứ? Anh có gửi tiền cho em nhưng em đều trả lại, cuối cùng ngay cả tài khoản cũng đổi..."
"Có việc thì nói." Ninh Tịch chống đầu, chăm chú nhắn tin cho Tiểu Bảo, thông báo với nhóc là nay cô sẽ về muộn một chút.
Tô Diễn không biết nên nói thế nào cho phải, liền đẩy một tờ chi phiếu đến trước mặt cô.
Khóe mắt Ninh Tịch liếc qua tờ chi phiếu, 800 vạn, hai mắt híp lại: "Có ý gì?"
Ánh mắt Tô Diễn trở nên nghiêm nghị: "Tiểu Tịch, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận."
Ninh Tịch đặt di động xuống, cười mà như không nhìn anh ta: "Ồ, vậy anh nói thử xem tôi đã làm cái gì?"
"Em nói cho anh biết, vai diễn này, làm sao em có được?" Tô Diễn đột nhiên lớn giọng.