Chương 8
Chứng sợ nam nhân? Dị ứng? Hô hấp khó khăn?
Tần Tấn Dương ngắm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tiểu nữ nhân trước mắt, đôi mắt thâm thúy dấy lên hứng thú . Nhíu mày, cố nén trận cười điên cuồng trong lòng.
Trên mặt nàng bày ra vẻ chán ghét quá mức rõ ràng,coi hắn là người mù sao? Muốn lừa gạt người, cũng phải tìm một cái cớ hợp lý đã!
“Hả? phải vậy không?” Để phối hợp với nàng, hắn cố ý hồ nghi hỏi.
Đồng Thiên Ái nhìn hắn nửa tin nửa ngờ, vội vàng giả bộ nhu nhược.
Đưa tay đặt lên ngực, hô hấp dồn dập, vừa thở vừa nói, “Đúng vậy đúng vậy! Ngươi bây giờ đứng cạnh ta rất gần, chỉ cần một thước khoảng cách cũng làm cho ta thấy khó chịu!”
Trong lòng rống giận : Tên biếи ŧɦái chết tiệt ! Cái đồ đại lợn giống! Mau tránh xa ta ra!
Tần Tấn Dương tại chỗ cũng nhìn thấu được vở kịch mà nàng đang diễn, hắn quay đầu hướng nữ nhân phía sau, cười nói:
“Bảo bối, ta bây giờ có chuyện phải xử lý, không thể làm gì khác đành để nàng chịu ủy khuất rồi!”
“Tấn Dương…” Nữ nhân nọ hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười nam tính đầy sức quyến rũ, nũng nịu kêu tên hắn.
Tần Tấn Dương đi tới nữ nhân bên cạnh, cúi đầu thân mật hôn khuôn mặt của nàng:
“Ngoan nào! Đi đi! Ta thích bảo bối nghe lời ! Buổi tối…”
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhẹ, Đổng Thiên Ái không nghe thấy bọn họ nói những gì. Nhưng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, hai mắt sáng lạn hoa đào, trong lòng nàng cũng lờ mờ đoán được!
“Chán ghét! Vậy em đi trước nhé!”
Nữ nhân đưa tay ôm lấy cổ của hắn, nhón gót đưa lên một nụ hôn nóng bỏng. Nhưng ngay sau đó cầm lên túi xách LV da rắn , nhìn qua Đồng Thiên Ái bên cạnh, không quên hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái.
Muốn cùng nàng đấu sao? Nàng mới là người yêu của Tần Tấn Dương!
Đồng Thiên Ái không thể nhịn được nữa cái màn kịch đáng xem thường này, sắp ngất .
Phòng làm việc to lớn, từ khắc nữ nhân nọ dời đi, không khí trở nên căng thẳng.
Trong lúc nhất thời, chẳng kẻ nào chị lên tiếng trước, rất ăn ý duy trì trầm mặc.
Cái máy lạnh không ngừng toả ra hơi lạnh 16 độ, trực tiếp tập kích Đồng Thiên Ái, khiến nàng rốt cục không nhịn được hắt hơi một cái.
“Hắt xì!”
Tần Tấn Dương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người nàng, không chút do dự cởϊ áσ khoác choàng lên trên người nàng, “Mặc vào đi! Không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh đấy!”
Đồng Thiên Ái không chút suy nghĩ, mở miệng nói tạ ơn, “Cám ơn ngươi! Ngươi thật là…”
“Người tốt” hai chữ này còn chưa thoát ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy thân hình cao lớn, lập tức né tránh cái khuôn mặt tuấn mĩ , nàng sợ tới mức phải vội vã lui về sau một bước dài.
Người này có phải là âm hồn không?
Bay đến bên nàng từ khi nào vậy?
“Đây là dị ứng với nam nhân sao?” Tần Tấn Dương hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt hỏi.
“…” Đồng Thiên Ái nghĩ không ra nên trả lời thế nào, ai oán trừng mắt liếc hắn một cái.
Lát sao vội trưng lên khuôn mặt tươi cười, vội vàng nói sang chuyện khác, “Tần Đại tổng giám đốc, ta muốn nhờ ngài một chuyện, ngài có thể hay không đem phim ảnh trả lại cho ta!”
Tần Tấn Dương nghe được một câu “Tần Đại tổng giám đốc” , lại còn một câu “Ngài” nữa chứ, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, “Không —— thể ——!”