“Mark, cậu có thuốc trị thương không, thuốc nước tiêu sưng ấy? Cho tôi một lọ.”
“Cậu bị thương?” Mark vội vã sốt sắng xem xét anh toàn thân từ trên xuống dưới, không hề phát hiện anh bị thương.
“Không, là cô ấy bị trẹo chân.”
Nghe đảm bảo Wagner không hề bị thương, Mark mới yên lòng, quay đầu phân phó gã thuộc hạ bên cạnh, người nọ lập tức từ một phòng khác mang đến một lọ thuốc nước.
“Cảm ơn.” Wagner nhận lọ thuốc nước từ tay thuộc hạ của Mark, tay cầm lấy. “Trước tôi quay về tầng hầm, hộ chiếu của cô ấy làm giúp tôi, khi nào xong nói cho tôi biết!”
Mark nhìn bóng dáng anh đứng dậy từ trên ghế. “Cần tôi tìm giúp cậu một cô cùng xuống dưới đó chứ?” Night club xưa nay không thiếu hai thứ, đầu tiên là náo loạn, hai là người đẹp.
Mark không chỉ cung cấp cho anh chỗ ở vô điều kiện, thường thường còn có thể miễn phí vì anh cung cấp chút gái cho anh giải sầu bớt chán; thấu hiểu nhu cầu và cách giải quyết của bạn bè cũng là một điều trước nhất phải học trong tình bạn của phái mày râu.
“Đêm nay không cần.” Bây giờ Wagner không có hứng thú làʍ t̠ìиɦ cùng gái.
“Phải rồi! Tôi thiếu chút quên béng hôm nay cậu có mang lương khô, không cần ăn ngoài.” Mark cố tình trêu tức, khoé miệng cong cong, ám chỉ thật rõ ràng.
Wagner bỏ ngoài tai lời Mark nói, chỉ tà tà liếc mắt về sau một cái rồi rời khỏi phòng làm việc của Mark.
Chân Chân chợp mắt một chút cũng không yên giấc, trong mộng chẳng biết có phải được cùng ông nội mình đoàn tụ sum vầy hay không mà trên mặt hai hàng lệ đã chảy dài.
Wagner tay cầm lọ thuốc nước, nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Ánh mắt anh dõi theo những viên trân châu trong suốt ướt đẫm lăn dài trên má, từ từ chuyển hướng sang đôi chân mảnh khảnh của cô, sau đó anh nâng chân phải cô lên, gắng sức khẽ khàng cởi chiếc tất ra. Mắt cá phải của cô sưng phồng lên một cục rõ to, nếu xử lý trễ, đảm bảo ngày mai xuống gường cũng là cả một vấn đề.
Mở nắp lọ thuốc nước, mùi hương kỳ lạ truyền ra. Anh đổ lên chỗ mắt cá chân sưng tấy một ít, không chờ nước thuốc màu đen ngấm hẳn vào da, tay anh đã thành thạo giúp cô khẽ khàng xoa bóp vết thương.
“A…” Nhất thời cơn đau ở chân phải truyền đến làm Chân Chân bừng tỉnh, theo bản năng giẫy giụa kêu lên: “Anh… làm gì?! Không cần, đau quá! Anh buông ra, buông chân tôi ra…”
Wagner hiển nhiên không nghe lời mà ngoan ngoãn buông tha cho chân cô, ngược lại còn tiếp tục dùng thêm sức xoa bóp phần da thịt bị sưng tấy lên của cô. “Cố chịu đi, tuy rằng giờ có đau chút, nhưng đến đêm thuốc phát huy tác dụng rồi thì sẽ không đau nữa. Bằng không chờ ngày mai chân cô sưng phồng lên như cái móng giò, đừng nói là bước xuống giường, ngay cả nằm trên giường thì cơn đau cũng sẽ tra tấn cô đến chết.”
Cũng may chân cô không bị gãy, chỉ do cổ chân hơi trẹo nên sưng một tí, dùng thuốc lẫn xoa bóp nhẹ chắc cũng tiêu sưng, giảm đau, còn nếu nặng hơn chắc anh chỉ có thể mang cô đến bệnh viện tìm bác sĩ khám.
Chân Chân đau đến nhe răng trợn mắt, cả người phát run, không kìm được mở miệng cầu xin: “Anh ơi, anh nhẹ nhẹ chút đi! Đau muốn chết… A! A! Nhẹ một chút… Nhẹ chút đi mà…”
Wagner lại đổ thêm vào mắt cá chân nước thuốc đen sì, mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu đau oai oái, lại càng chẳng chút nương tay tiếp tục xoa bóp chân phải cho cô.
Bấy giờ Chân Chân liền oà lên khóc hu hu, không phải vì nhớ ông nội nữa, mà là vì đau.
Wagner sống đến bằng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên anh bóp chân cho một người con gái, với người đó là phúc phận quý hoá cỡ nào?!? Nhưng không, hành động của anh chẳng những không được cảm kích mà còn bị cô đáp lại bằng một trận khóc rống tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Thu lưu một đứa con gái so với thu lưu một con mèo đi lạc, con cún bị bỏ rơi quả nhiên thập phần rắc rối hơn!
“Cô khóc cũng vô dụng, dù cô có khóc tới tắt thở, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Wagner nhìn cô khóc đến đầu tóc, mặt mũi rối tinh rối mù, tay tiếp tục tăng thêm lực.
“A… Anh! Quá mức ác độc!” Chân Chân nước mắt ràn rụa, tiếng khóc nỉ non. Cô khóc mà đến nỗi mặt phải nhăn nhó hồng rực, xấu tệ!
Bóp chân cho cô xong, Wagner vào toilet rửa sạch nước thuốc có mùi kỳ quặc dính trên tay.
Rốt cuộc cũng được tha bổng, Kiều Chân cuộn tròn người đáng thương lui vào một bên góc giường, úp mặt xuống gối, mũi sụt sà sụt sịt, sụt sà sụt sịt, yên lặng trào nước mắt, không khỏi vì mình mà cảm thấy vạn phần chua xót trong lòng, thậm chí còn thấy bi thảm sống không bằng chết.
Ông nội đi rồi, cô còn làm chân mình bị trẹo! Ông nội bảo cô đi theo người đàn ông này, anh lại hung dữ, tàn bạo, tính tình xấu xa, vốn chân của cô đã đau, anh còn làm cho nó đau hơn!
Thật chẳng có nhân tính với nhân từ gì hết!
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao ông nội trước khi chết lại muốn cô đi theo anh, tại sao lại muốn phó thác cô cho anh? Trước kia khi cô và ông nội cùng sống với nhau, tuy rằng cuộc sống khó khăn, nhưng cô chưa từng thấy khổ cực tẹo nào.
Cô bằng cấp không cao, ăn học mấy năm trời chỉ ở mức trung bình. Ông nội nuôi không nổi, cô lại chẳng nỡ lòng nào khiến ông vì có tiền cho mình đi học mà thân thể già yếu làm lụng vất vả cả ngày, giống như con quay xoay mòng mòng vì đồng tiền bát gạo, thế nên liền bỏ dở bài tập và sách vở, cùng ông nội kinh doanh quán lẩu.
Việc buôn bán của quán cũng chẳng khá khẩm mấy, chỉ mùa đông mới là lúc quán làm ăn tốt nhất, thực khách lui tới đều là khách quen cả, thu nhập hàng tháng khấu trừ bớt tiền nhà, tiền điện, tiền mua nguyên liệu nấu ăn thì miễn cưỡng chỉ đủ duy trì chi tiêu bình thường của hai ông cháu; song cô cùng ông nội trời sinh đều là người lạc quan, dù ngày ngày còn túng thiếu, họ thấy thế cũng đủ thoả mãn, hạnh phúc rồi.
Tuy nhiên giờ đây, mọi thứ đều thay đổi.
Cô mất đi người thân duy nhất, mất đi ông nội cùng quán lẩu, đổi lấy một người đàn ông cực kỳ máu lạnh, từ cử chỉ tới lời nói. Anh cũng đâu điếc, vì sao không nghe lời cầu xin lẫn tiếng khóc của cô? Nhất định phải làm cô đau mới hả dạ ư? Anh chẳng những máu lạnh mà còn mất hết nhân tính!
Chân Chân đau lòng đến độ toàn thân run bắn.
Cạnh một chiếc giường khác cách chỗ Chân Chân 3 thước, Wagner đang tự nhiên đứng cởϊ qυầи áo, mở từng chiếc cúc áo sơ-mi, lát sau đã nhanh lẹ trút bỏ hẳn cái áo khỏi cơ thể.
Chân Chân sợ tới mức mặt mày hết trắng lại đỏ, vội vã che hai mắt mình lại. “Anh, anh, anh… sao lại cởϊ qυầи áo?!”
Wagner cởi xong áo sơ-mi lại chuẩn bị cởi cả thắt lưng. “Không cởϊ qυầи áo thì tôi ngủ làm sao?” Thực sự cảm thấy IQ của cô nhóc này kém cỏi.
“Không thể mặc quần áo đi ngủ à?!” Chân Chân cố gắng che mặt mình, liếc mắt một cái cũng không dám liếc.
Ông nội đã dặn, cô gái có gia giáo thì không được phép tuỳ tiện xem cơ thể con trai, nếu không cẩn thận lỡ thấy, nhất định sẽ rất mất mặt! Cô mới không cần anh biết mình bị anh làm cho mất mặt, như vậy thật xấu hổ!
Wagner cởi xong thắt lưng, lại trút bỏ quần dài dưới thân, săn chắc, rắn rỏi, so với cơ thể hoàn mỹ của người mẫu trên TV hoàn toàn giống hệt. Trên người anh chỉ còn độc nhất mỗi chiếc qυầи ɭóŧ đen gợi cảm…
“Nhưng tôi ngủ trần quen rồi.” Dứt lời, qυầи ɭóŧ cũng lập tức lượn lờ rơi xuống đất.
Anh toàn thân trần trụi bước vào phòng tắm, xả nước lạnh vào người một cách sảng khoái, rửa sạch tất cả mồ hôi, bụi bặm tích tụ trong ngày, sau đó chẳng thèm để ý đến Chân Chân đang gắng sức che hai mắt lại, sạch sẽ rảo bước khỏi phòng tắm, thoải mái thả người vào một chiếc giường khác, đặt lưng liền ngủ.
Chân Chân làm sao có thể ngủ được nữa? Cô cuộn thân mình nho nhỏ lại thành một đống trên giường, thẳng đến 3, 4 giờ sau mới mơ mơ màng màng thϊếp đi mất.
Hôm sau Chân Chân mê man tỉnh lại, đập vào mắt là hình ảnh Wagner đang nhanh nhẹn mặc vào mình một bộ quần áo mới.