Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hai anh em sánh đôi rất hợp nhau, Chân Chân cũng như Hiểu Đường vừa ngây thơ đơn thuần, vừa lương thiện đáng yêu... Một cô gái vô tư, chờ đợi mãi mới gặp được hoàng tử của đời mình. …
Xem Thêm

“Quả nhiên điện hạ rất cơ trí.” Phân tích tình huống vô cùng chính xác.

“Tuy nhiên tôi vẫn không hiểu mấy người muốn tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi viết di chúc bảo là cái chết của tôi ở Bagdad không phải do mấy người gây ra, mong hoàng thất Dolly hi Mia không làm khó dễ mấy người?” Suy nghĩ này quá ngu xuẩn!

“Sao mà điện hạ vẫn không rõ vậy? An toàn của ngày chính là an toàn của chúng tôi. Chỉ cần ngài còn ở Bagdad một ngày thì chúng tôi vẫn sẽ bảo vệ ngài, không để tính mạng ngài bị họ uy hϊếp.” Một băng đảng xã hội đen dù kiêu ngạo và to lớn tới cỡ nào thì vẫn không dám đối đầu với cả một quốc gia. Giữ được mạng của Wagner cũng chính là bảo toàn cái mạng nhỏ của bọn họ.

Có ai mà muốn bỗng dưng bị người ta vu oan giá hoạ đâu?

“Anh xem xem nhé. Nếu đã không cần tôi viết di chúc thì có phải chuyện của chúng ta nói xong rồi đúng không? Có thể để tôi dẫn cô nhóc kia về chưa?” Dĩ nhiên Wagner vẫn luôn muốn rời khỏi đây ngay tức khắc.

“Điện hạ, đừng nóng, đừng nóng mà! Chuyện mới chỉ nói được một nửa thôi! Giờ tôi muốn nói chuyện với ngài về Mark.”

Wagner vừa nghe thấy tên Mark thì mặt thoáng chốc lạnh băng. Lạc Man vờ như chẳng nhìn ra điểm ấy.

“Về chuyện tôi bắt cóc cô nhóc kia từ club của cậu ấy, tôi xin ngài đừng trách Mark. Cậu ấy không rõ khúc mắc giữa tôi và ngài, chỉ biết rằng hai chúng ta có xích mích rất lớn và tôi đang phái người ráo riết truy bắt ngài khắp nơi. Tôi quen cậu ấy mười bốn năm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy không đứng về phía tôi.”

Lúc Lạc Man nói những lời này, câu chữ thoát ra từ miệng hơi mang chút buồn bã, dù là ai cũng có thể nhận ra sự khó chịu và bất mãn của hắn. “Chỉ vì ngài mà cậu ấy chẳng thèm quan tâm tới cảm nghĩ của tôi, chứa chấp ngài, giúp đỡ ngài. Không chỉ một lần tôi bảo với cậu ấy là chỉ muốn nói chuyện với ngài một chút, tuy nhiên cậu ấy luôn từ chối tôi một cách rất kiên quyết. Cậu ấy còn dùng chuyện “tuyệt giao” uy hϊếp tôi, bảo tôi không được gây bất lợi cho cậu, không được quấy rầy sự bình yên của cậu.”

Nói tới đây, Lạc Man cười khổ: “Chỉ vì ngài mà tôi và cậu ấy còn thoả thuận với nhau một “hiệp nghị quân tử”, bảo đảm rằng chừng nào ngài còn ở Huyền Nhật thì sẽ không ai gây khó dễ cho ngài. Lần trước thuộc hạ của tôi làm ngài bị thương, thiếu chút cậu ấy liều mạng với tôi… Cậu ấy thật sự lo lắng cho ngài đấy.”

Thấy biểu tình của Wagner hơi hoàn hoãn lại, Lạc Man nói tiếp: “Mark chỉ biết bên tôi muốn bắt ngài, còn chưa biết một nhóm khác muốn lấy tính mạng ngài. Cậu ấy cho rằng chỉ cần cản được tôi thì ngài sẽ không có việc gì, chỉ cần ngài về nước thì tất cả mọi ân oán ở đây đều chấm dứt. Tôi chưa từng giải thích gì nhiều với cậu ấy về chuyện này, chỉ phái một nhóm người tới cửa Huyền Nhật canh chừng, phòng ngừa những tên muốn gϊếŧ ngài xông vào Huyền Nhật gây loạn.”

Dứt lời, Lạc Man nhìn chằm chằm Wagner, cười lạnh bảo: “Nếu không thì điện hạ nghĩ vì sao ngài có thể yên ổn sống ở Huyền Nhật ngày qua ngày? Trước đó những tên đuổi gϊếŧ ngài chưa từng xông vào Huyền Nhật à?”

Wagner bừng tỉnh. Khó trách mỗi lần anh ra khỏi cửa Huyền Nhật là lại bị bao vây. Hoá ra đã sớm có kẻ ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài, chỉ cần anh vừa bước chân ra là họ có thể tóm.

“Vì sao anh muốn nói những chuyện này với tôi?” Vẻ mặt Wagner lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh lùng.

“Tôi chỉ nói sự thực mà thôi. Tôi không mong ngài hiểu lầm Mark.”

Wagner trầm ngâm mấy giây. “Nếu anh và Mark lập “hiệp nghị quân tử” thì tức là đâu cần mạng tôi, vì sao mỗi lần tôi ra ngoài thì đều phải phái người đòi bắt tôi đi?”

Canh chừng ở cửa Huyền Nhật thì chưa nói nhưng mỗi lần anh ra khỏi cửa đều kiên trì muốn bắt anh, bọn họ không thấy mệt à? Huống chi Lạc Man đã đồng ý lập “hiệp nghị quân tử” chứng tỏ hắn cũng không muốn tuyệt giao với Mark, vậy vì sao hắn cứ mãi bám dính lấy anh để rồi chọc giận Mark?

“Trong “hiệp nghị quân tử” tôi lập với Mark chỉ đảm bảo ngài “yên ổn ở trong Huyền Nhật” chứ không đảm bảo ngài “yên ổn ở bên ngoài Huyền Nhật”. Hơn nữa đưa ngài về địa bàn của chúng tôi thì càng tốt, chúng tôi có thể đàng hoàng bảo vệ ngài, tránh để Mark rước thêm rắc rối. Chỉ mỗi tội bản lĩnh của điện hạ quá cao, đám thuộc hạ của tôi thực sự rất kém cỏi, lần nào về cũng thất bại, để cho điện hạ chạy trốn.” Lạc Man vừa nói vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, chính là tên thủ lĩnh của đám người đã hai lần vây bắt Wagner.

Wagner nhìn theo ánh mắt của Lạc Man, trừng trừng ngó tên thủ lĩnh dởm kia một cái. Tên thủ lĩnh dởm khó chịu nhưng chỉ có thể uất ức nín nhịn.

Thực ra thì nhân lực ở Huyền Nhật tại Bagdad, bao gồm cả bản thân Mark, không vượt quá 20 người nên cũng chẳng phải chỗ tối bí mật nào cả. Đám xã hội đen kia muốn trà trộn vào Huyền Nhật chắc chắn không khó, vậy mà sao chúng không xông vào club bắt Wagner mà trái lại còn để anh thoải mái, yên ổn? Không phải rất kỳ lạ ư?

Dù là ai chăng nữa thì chỉ cần động não suy nghĩ một chút liền phát hiện ra điểm khác thường ngay.

Có trách cũng chỉ có thể trách mười ngày qua Wagner quá tuột dốc, quá lười biếng, làm cho sự cảnh giác của bản thân giảm theo.

“Hoá ra tên phục vụ từng xâm nhập vào Huyền Nhật và cho tôi thuốc mỡ là người của anh?” Wagner bỗng nhớ ra.

“Thuốc gì?” Lạc Man lạ lùng hỏi lại: “Tôi chỉ phái người canh chừng ở ngoài cửa Huyền Nhật chứ đâu có phái ai xâm nhập vào đó.”

“Chẳng lẽ tên đấy không phải người của anh à?” Không phải người của Lạc Man cũng không phải người của Mark, thân phận của tên phục vụ giả kia càng ngày càng khó đoán!

“Điện hạ, mặc dù thủ phạm gϊếŧ đứa em trai thứ hai của tôi không phải là hoàng tử Nelson nhưng ngài ấy làm chúng tôi tổn thất tới ba tỷ là thật. Số tiền đó chúng tôi không thể không đòi về.”

Lạc Man tạm dừng rồi mới tiếp: “Vì để được gặp điện hạ tối nay mà tôi đã tốn biết bao công sức và thời gian, ngài có biết không? Lúc xế chiều, tôi vừa nghe báo ngày mai ngài sẽ trở về nước và đêm nay là đêm cuối cùng ngài ở Bagdad thì liền vội vã dụ ngài ra khỏi Huyền Nhật, thừa dịp ngài không ở đó, bắt cô nhóc bên cạnh ngài. Lúc ấy Mark liều mạng ngăn cản tôi. Tôi đành phải năm lần bảy lượt bảo đảm không làm tổn thương hai người, chỉ thiếu nước cầu xin cậu ấy, cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý để tôi mang cô nhóc kia đi.”

Bắt cô nhóc khiến Wagner tự tìm tới cửa tức là không hề vào Huyền Nhật quấy rầy anh, cũng tức là không hề vi phạm hiệp ước với Mark, đồng thời tạo cơ hội cho Lạc Man gặp Wagner một lần. Ngược lại, nếu Lạc Man phái người xông vào Huyền Nhật bắt Wagner mà lại lỡ để anh chạy thoát nữa thì mọi chuyện coi như xong!

“Điện hạ, ngài là bạn của Mark còn tôi là đại ca của những người này. Anh trai của ngài làm chúng tôi tổn thất tới ba tỷ, tôi nào có thể làm ngơ mà phải đòi lại công bằng cho các anh em mình. Nếu ngài không giải thích rõ ràng với tôi, tôi làm sao giải thích cặn kẽ lại cho họ? Điện hạ, nỗi khó xử của tôi, mong ngài thông cảm.”

Thông cảm? Nghe Lạc Man thao thao một tràng dài nhưng Wagner chỉ bắt mỗi một trọng điểm: “Mộ của ông nội Chân Chân có phải do mấy người đào lên không?”

“Ngoài đào mộ ông ta lên bỏ trước cửa Huyền Nhật thì còn có cách nào dụ được ngài ra ngoài nữa?” Lạc Man xem đây là một việc hiển nhiên.

Wagner nén những lời định nói lại, l*иg ngực cảm thấy rầu rĩ.

Bây giờ anh đã thực sự cảm nhận được con người của Lạc Man. Bề ngoài hắn trông có vẻ lương thiện, vô hại nhưng thân là đại ca của một băng đảng xã hội đen chuyên buôn heroin, buôn vũ khí thì quả thực không chuyện ác nào là hắn không làm, đến cả việc đào mộ của một người quá cố cũng chẳng đáng là bao.

“Mới đầu tôi cũng lo lắm. Lỡ như chẳng dụ được ngài ra ngoài hay cùng lắm ngài chỉ liếc nhìn một cái rồi sai người khác chôn quan tài thì sao? Vậy nên tôi đánh cuộc vào tình cảm của ngài dành cho cô nhóc kia. Nếu ngài thật sự yêu quý cô nhóc ấy thì nhất định sẽ tự mình đưa mộ phần người thân của cô nhóc về chỗ cũ. Nói không chừng sau khi về nước, ngài còn định nhờ Mark tìm vài người thường xuyên canh chừng mộ phần, tránh lại để cho người khác đào lên. Điện hạ, tôi thắng cuộc, đúng không?” Mà không thắng cũng chẳng sao, thua keo này ta bày keo khác. Lạc Man trước nay thủ đoạn vô vàn, chắc chắn rồi hắn sẽ còn sử dụng những chiêu trò tàn độc hơn để đạt được mục đích.

Thêm Bình Luận