Mark vỗ vỗ vai anh. “Có chí khí, quả là đàn ông! Tôi ủng hộ cậu, nhất định sẽ giúp cậu đến cùng. Hộ chiếu của cô nhóc kia tôi sẽ mau giúp cậu làm xong.”
Wagner tiễn Mark và thợ chụp ảnh đi, quay trở lại ngồi bên người Chân Chân, một cách tự nhiên vòng tay qua ôm eo cô.
“Anh này, vì sao mọi người phải chụp hình cho em vậy?” Người lạ vừa đi, Chân Chân liền thắc mắc hỏi.
“Mark giúp em làm hộ chiếu nên cần hình.”
“Hộ chiếu? Đó là cái gì thế?” Vẻ mặt Chân Chân mờ mịt đầy sương mù, hiển nhiên chẳng hiểu gì.
“Cũng na ná chứng minh thư ấy.” Wagner không giải thích gì nhiều.
Anh cho rằng Chân Chân biết châu Phi đã gọi là một kỳ tích rồi, không biết hộ chiếu thì cũng đúng thôi. Đời này chắc chắn cô chưa từng đi nước ngoài bao giờ nên cũng chưa từng thấy qua hộ chiếu, Wagner đối với sự kém hiểu biết của Chân Chân chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Mấy ngày nay, Wagner có món đồ chơi mới, chơi đến kí©ɧ ŧìиɧ mênh mông, vui tới quên cả trời đất.
Trước đây, mỗi ngày anh đều rời khỏi tầng hầm đi loanh quanh hóng gió một vòng, mà gần mười ngày nay, thà rằng anh ôm Chân Chân vui vẻ kí©h thí©ɧ một ngày một đêm cũng chả thèm ló mặt ra ngoài phơi nắng, chẳng chút để ý mình thực dần dần biến thành một con chuột, hơn nữa lại là một con chuột động dục.
Mỗi ngày Chân Chân sẽ giúp Wagner giặt quần áo, gấp chăn chiếu, dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp lại đồ anh vứt lung tung. Trừ những việc nhà này ra, cô còn phải thoả mãn nhu cầu của anh, đút cho du͙© vọиɠ của anh ăn no. Nhưng dù mệt mỏi thế nào, cô cũng sẽ không chút oán thán mà hầu hạ anh.
Tính tình Wagner xác thực chẳng tốt tẹo nào, đυ.ng một chút là bộc phát. Tính nhẫn nại cũng thực thấp, việc mình dặn một lần, nếu không nghe lời mà bắt anh phải dặn đến lần thứ hai, anh sẽ lập tức giận đến xịt khói! Còn nữa, anh có rất nhiều tật xấu khó sửa, ví dụ như thích xé quần áo của Chân Chân, luôn vứt đồ đạc lung tung, dù cho Chân Chân có theo sát sau mông giúp anh dọn dẹp không biết bao nhiêu lần thì chỉ khoảng nửa ngày sau, anh sẽ lại làm cho tầng hầm lộn xộn như một đống rác.
Tuy nhiên, tật vứt đồ của anh Chân Chân không để ý tới. Cả ngày anh thích thú ôm cô vui đùa liên tục, một chút xấu hổ của cô cũng chẳng thèm để ý, càng thêm thoải mái mà làʍ t̠ìиɦ.
Chân Chân chẳng những đơn thuần, tâm trắng như gương mà còn đặc biệt dễ tin và tha thứ cho người khác. Lúc đầu Wagner vốn còn hơi e ngại, lần đầu tiên của cô bị anh chà đạp thảm hại, sợ rằng ít nhiều sẽ khiến cô có bóng ma trong lòng với anh. Nhưng không, chớp mắt một cái Chân Chân liền đem sự thống khổ lần đó quẳng ra sau đầu, ngược lại còn có thể ân ái và ở bên anh không hề ngại ngần.
Anh thích cùng cô ân ái. Anh phát hiện dường như sâu thẳm Chân Chân cũng rất thích cảm giác ân ái tuyệt vời này. Có lúc anh dựa vào cô thật gần, nhưng lại cố ý không chạm vào cô, cô sẽ rất chủ động mà dính vào anh cọ tới cọ lui, quấn lấy anh, thân thiến với anh hơn. Như vậy có thể suy ra, Chân Chân cũng mê loại “vận động” này, hơn nữa muốn ngừng còn không được, trầm luân trong bể tình.
Hôm nay hai người trừ lúc ăn cơm ra, những lúc khác toàn bộ đều ôm dính lấy nhau, dĩ nhiên, ngủ cũng ôm.
Wagner nhìn người lúc này đang ngồi trên đùi mình, dù cô rất muốn nhưng lại thẹn thùng không dám mở miệng. Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve gò má của cô, từ trán trượt xuống cằm, lười biếng thấp giọng hỏi: “Thích cùng anh làm vậy à?”
Wagner quả nhiên là sói háo sắc to xác, nhấn chìm cả thỏ trắng ngây thơ vào bể tình, để cô cùng mình trầm mê trong vực sâu không tài nào thoát ra được, đã thế lại còn phải hỏi loại vấn đề xấu hổ này ra miệng mới chịu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Chân đỏ ửng: “… Ừ.”
“Vì sao?” Ngón tay dừng ở đôi môi mềm mại của cô, vuốt ve nó.
“Rất thoải mái!” Ngón tay tiến vào bờ môi đỏ mọng, chạm phải răng cửa của cô.
“Chỉ vì thoải mái?” Đáp án này làm Wagner không quá vừa ý, sắc mặt hơi đanh lại.
“Nếu không thì là vì sao chứ?” Chân Chân mở to mắt mê man nhìn anh. Kỳ quái! Hôm nay sao anh không giống như bình thường ta? Bao giờ cô ngồi lên đùi anh, anh cũng đều hoá thân thành sói, áp đảo cô ngay tại chỗ mà? Hay là cô cọ chưa đủ? Cô không thể làm gì khác hơn ngoài không ngừng cố gắng cọ, tiếp tục cọ!
“Không còn nguyên nhân khác à?” Wagner kiên trì hướng dẫn cô từng bước.
Chân Chân khổ não rũ mi mắt xuống, suy tư nửa ngày, cuối cùng lắc đầu.
“Nếu anh nói, anh không muốn làm với em nữa, em sẽ làm gì?”
Không muốn cùng cô làm? Chân Chân kinh ngạc hơi mở đôi môi đỏ mọng. Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này nha!
“Nếu như anh không muốn làm cùng em nữa, trả lời anh, em sẽ làm gì?” Không nghe cô đáp, anh lại hỏi cô lần nữa.
“Sau này sẽ không bao giờ muốn làm cùng em nữa ư?”
“Phải!”
“Vậy thì… em tìm người khác cùng làm thôi!” Chân Chân đáp một cách rất tự nhiên. Anh không muốn thì cô đi tìm người khác muốn là được, rất bình thường! Thực ra cô không hề ý thức được câu trả lời này là mang ý nghĩa gì, thậm chí còn vô cùng kí©h thí©ɧ Wagner.
Wagner hoàn toàn không nghĩ tới, Chân Chân có thể trả lời mình một cách trơn tru như vậy. Vốn là cô đã bị anh trói chặt vậy rồi, làm cô thích cùng anh thân thiết vậy rồi, chỉ thuận miệng lúc ăn no dửng mỡ hỏi một chút thôi, ai dè cô sẽ cho mình một đáp án bom tấn thế này?!
Trong nháy mắt, anh như là xăng bị châm cho mồi lửa, giận không thể át, chẳng chút thương tiếc mà đẩy phăng Chân Chân từ trên đùi mình ra. “Em dám tìm thằng khác làm, anh liền gϊếŧ nó, sau đó gϊếŧ luôn cả em!” Lời vừa quát ra, ngay cả chính anh cũng giật nảy mình.
Chân Chân bị anh đẩy xuống đất, mông đau ơi là đau, một chút cũng chẳng hiểu tại sao đột nhiên anh lại giận dữ vậy. Cô đâu có đắc tội gì với anh đâu!
Trước kia Chân Chân chưa từng làm qua loại chuyện đó, cũng không biết làm chuyện đó cùng đàn ông có thể khiến hai người thoải mái như vậy. Tất cả những thứ này đều là do Wagner dạy cho cô. Bây giờ anh không muốn làm với cô, cô chỉ đành đi tìm người khác thôi. Trong đầu Chân Chân, loại chuyện này dường như không khác gì một trò chơi, có cùng người khác làm thì cũng đâu sao, chỉ cần hai người thoải mái là được rồi.
Nếu như Wagner nghe người phụ nữ khác trả lời vậy, nhất định sẽ không chần chừ mà suy đoán xem cô ta có phải cố ý chọc giận anh hay không, nếu chọc được anh giận thì liền chứng minh cô ta có chút vị trí trong lòng anh. Nhưng duy chỉ có cô nhóc Chân Chân này, anh biết cô tuyệt đối không có âm mưu gì, trong đầu luôn nghĩ gì nói nấy, mà nói được thì làm được. Cô thẳng ruột ngựa như thế, chẳng chút quanh co lòng vòng, ngốc nghếch!
Mà anh cũng chẳng hiểu sao mình lại phải nổi điên đến cỡ này. Tưởng cô đi tìm thằng khác, anh liền phẫn nộ tới nghẹn ứ! Tưởng cô nằm dưới thân thằng khác rêи ɾỉ mềm mại hưởng thụ, anh liền tức giận không kiềm chế nổi! Cô dám tìm thằng khác lên giường, anh chắc chắn sẽ lên cơn điên! Chỉ nghĩ thôi mà anh cảm thấy có cả trăm núi lửa sôi trào trong mình.
Chân Chân ngó khuôn mặt tức giận méo mó của anh, đầu óc thình lình vọt ra lời cảnh cáo ngày đó, hoảng sợ định chuồn ra ngoài cửa.
Wagner nhanh nhẹn kéo cô lại vào ngực, dùng sức ôm lấy.
Cô hoảng sợ run rẩy khoé miệng, sợ chết giằng co: “Anh à, anh… anh… anh đừng có đánh tôi…” Hu hu hu, chạy không xong, sao cô lại xấu số thế này?
Wagner nâng cằm cô. “Chân Chân, không cho phép đi tìm thằng nào khác.”
Mặt Chân Chân trắng bệch, hoàn toàn ngu ngơ.
Wagner nắm chặt cằm cô, cắn răng dặn dò: “Chuyện này không thể tuỳ tiện tìm thằng nào làm cả. Em đã làm cùng anh thì chính là người của anh, không cho phép tìm ai khác, chỉ có thể cùng anh làm, hiểu không?”
Sự độc chiếm của anh đối với cô đã tới mức này rồi sao? Không muốn để thằng khác chạm vào cô, không muốn sự thuần khiết của cô bị thằng khác thưởng thức, chỉ muốn cô thuộc về một mình mình! Ý nghĩ này khiến cả Wagner thấy kinh ngạc vô cùng.