“A… Anh! Anh!” Mông Chân Chân ngồi trên bồn cầu, sau lưng là két nước lạnh toát. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn chằm chằm Wagner gần trong gang tấc.
Cùng là ngón tay nhưng sao ngón tay của anh với ngón tay của cô tiến vào cơ thể lại mang đến hai cảm giác khác nhau? Giống như là cùng viết một chữ mà mỗi người đọc thành hai kiểu ấy!
Ngón tay Wagner ở trong cơ thể cô chuyển động, thoa đều thuốc mỡ vào trong vách tường hoa kính của cô. “Vậy đủ sâu chưa?”
Chân Chân trả lời một cách hết sức nhẫn nhịn. “Ừ…”
“Còn chưa đủ?” Wagner quan sát vẻ mặt cô, rút ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong suốt dính trên ngón tay mình. Anh đã bôi toàn bộ thuốc mỡ vào bên trong vách tường hoa huy*t, hiện tại dính trên tay chỉ còn lại dịch ngọt tiết ra lúc cô động tình.
Tiểu huyệt của cô mở rộng như cái miệng nhỏ của một đứa trẻ chưa được cho ăn chán chê, mân mê chờ đợi người đút cho mỹ vị.
“Không đủ sâu cũng không cần lo, anh còn có biện pháp khác.” Anh cởϊ qυầи dài với qυầи ɭóŧ xuống, bôi thuốc mỡ đầy hết cả phân thân thô to của mình, ngay cả hai viên cầu bên dưới cũng chẳng chừa, sau đó nhanh như chớp lao vào cái miệng nhỏ tham lam kia.
“Ừ… A!” Lưng Chân Chân dựa vào két nước nương theo động tác của anh, rầm một tiếng đυ.ng mạnh về phía sau. Lưng bị va chạm rất đau nhưng hạ thân cô lại có được cảm giác thoả mãn.
“Biện pháp này hay không?” Wagner đứng ngay phía trước bồn cầu, từ từ rút vật cứng ra sau đó mạnh mẽ đâm vào. “Có đủ sâu chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì anh có thể sâu hơn thêm một chút!”
Chân Chân bị anh tham nhập kịch kiệt sớm thần trí đã bay lượn lên chín tầng mây, chẳng còn hơi đâu chú ý trả lời anh nữa.
Đây đúng là một biện pháp bôi thuốc siêu siêu siêu hay. Mỗi chỗ trong âm đ*o đều được bôi đều thuốc, dù là mấp mé bên ngoài hay tận sâu bên trong, cũng chẳng phải tốn nhiều công lắm, chỉ có điều quá trình và thời gian bôi thuốc hơi lâu một chút…
Hơn một giờ sau, Wagner mới giúp Chân Chân bôi thuốc xong. Chân Chân ngồi ở trên bồn cầu đã chẳng còn chút sức lực, thân thể mềm nhũn co rúc trong lòng anh, chỉ còn hổn hển chút hơi thở mong manh…
Suốt năm ngày sau, Wagner cảm thấy mình như đang tuột dốc không phanh!
Anh nhận ra mình càng ngày càng thích cảm giác cùng Chân Chân ân ái. Cô gái nhỏ này mặc dù biểu hiện còn trúc trắc, chẳng hề có chút kỹ thuật gì đáng nói nhưng mỗi khi anh tiến vào thì đều khiến anh vô cùng vui sướиɠ. Phản ứng của cô rất tự nhiên, chẳng chút vờ vịt hay làm bộ động tình, điều này khiến cho anh thấy rất thoả mãn, mở cờ trong bụng, nở mày nở mặt.
Anh không gọi Mark tìm gái cho mình nữa. Có Chân Chân bên cạnh, anh thậm chí còn không muốn ra khỏi cửa, không muốn trở về nước, cứ thế sống mơ mơ màng màng… quả thực là đã biến thành một con da^ʍ trùng to xác! Ngay cả chuyện anh hỏi Mark nhờ làm hộ chiếu cho Chân Chân, anh dường như cũng đã quên béng mất, không vội cũng không thúc giục.
Tên khốn Nelson kia có thể ở Dolly hi Mia bầu bạn với vị hôn thê, cả ngày tính phúc như thần tiên, ung dung sung sướиɠ, vậy cớ sao anh không thể ở Bagdad ăn chơi trác táng, ngày ngày động phòng hoa chúc? Sống là phải hưởng thụ! Bằng không, anh sẽ thật cảm thấy có lỗi với chính mình!
*tính phúc: hạnh phúc có được nhờ con đường sεメ
Hiện tại nếu anh không có chuyện gì làm đều sẽ đè Chân Chân ra kịch chiến.
Ban đầu Chân Chân còn ỡm ờ kháng nghị, bảo anh đừng thế này đừng thế kia, về sau thì hoàn toàn bó tay đầu hàng. Chỉ cần một ánh mắt anh, cô cũng có thể hiểu rõ anh muốn cái gì, thậm chí rất tự giác mà cởi hết quần áo của mình ra, tránh để anh thú tính bùng phát lại xé rách quần áo của cô.
Ưu điểm của Chân Chân thì chưa nói, nhưng sở trường lớn nhất chính là nghe lời! Khi ông nội muốn cô đi theo Wagner, cô liền ngoan ngoãn đi theo anh, trước sau cũng chẳng thắc mắc gì nhiều cả, cứ vậy đi theo anh, chưa từng lo lắng cho tương lai. Cô chính là thuộc kiểu người “qua ngày nào hay ngày đó”, chẳng bao giờ đau đầu gì cho ngày mai. Suy nghĩ nhiều như thế rất mệt mỏi! Cô không đủ thông minh vậy đâu, chỉ có thể sống cho ngày hôm nay thôi.
Hồi xưa cô nghe lời ông nội, bây giờ cô nghe lời Wagner, tất cả dường như đã trở thành thói quen.
Ở dưới tầng hầm năm ngày qua, thực ra cô cũng rất vui vẻ! Ăn uống đều là đồ ngon trước đây chưa bao giờ thưởng thức qua, mỗi ngày dọn dẹp phòng ốc không đến một tiếng, sau đó thời gian còn lại, tất cả cô đều dành cho Wagner, mặc cho anh lăn qua lăn lại. Mặc dù cùng anh làm chuyện đó rất xấu hổ, rất ngượng, nhưng mà… đúng thực là vô cùng thoải mái!
Trên mặt đất tầng hầm, mỗi góc quanh đây đều từng bị hai người dùng để làm một lần, cho dù là trên ghế salon, góc cầu thang, góc tường hay trên bàn ăn… cuối cùng cả hai cũng đều trở về giường làm tiếp một lần. Mỗi khi yêu xong, anh sẽ ôm lấy cô nằm trên giường một lúc, đó là thời điểm ấm áp nhất giữa hai người. Họ sẽ nhân lúc nói qua nói lại mấy câu, có lúc lại không nói gì mà chỉ nhìn nhau, khiến cho khoảng ấm áp giữa hai người càng thêm nồng đậm, lắng đọng.
Wagner véo véo khuôn mặt Chân Chân. Người cô dù không có mấy lạng thịt nhưng trời sinh nét mặt trẻ con, ngũ quan tuy bình thường nhưng nhóm vào một chỗ cũng không đến nỗi. Chẳng qua là gương mặt này trông quá nhỏ so với tuổi thực tế của cô.
Tuổi thực của Chân Chân là 17, dáng dấp thì trông như mới 15, 16 tuổi, kiến thức ít ỏi về đời sống trong đầu ít nhất phải trừ bớt 10 tuổi, thêm tính tình đơn thuần lại trừ đi 5 tuổi, mà đối với người có tính cảnh giác cực cao như thì cô chỉ được coi như… một đứa bé 2 tuổi.
Cô nhóc này ngây ngô làm người ta lao đao, nhưng mà cũng lạ, kỳ quái là anh càng ngày càng thấy thích, cũng như càng ngày càng trầm mê ở trong cô. Bên cạnh cô, anh cũng thấy cuộc sống của mình đỡ phức tạp, đơn giản mỗi ngày chẳng thèm làm gì sất, cơm nước xong liền yêu, yêu xong liền ngủ.
Cuộc sống này… thanh thản đến nỗi làm người ta nghiện, làm anh thiếu chút nữa quên rằng mình là ai, tên gì, mang thân phận nào, thậm chí cũng nhanh quên tít mình hiện còn đang bị người đuổi đông gϊếŧ tây.
Wagner bóp bóp gương mặt cô, lại hôn xuống chóp mũi hơi lạnh của cô.
“Chân Chân, từ nhỏ em và ông nội hai người vẫn sống nương tựa vào nhau à? Trong nhà chẳng lẽ không hề còn ai khác ư?” Cô là một cô bé mồ côi bị vứt bỏ được lão Kiều nhặt về nuôi. Nuôi cô lớn chừng này rồi, mà lão Kiều cũng hơn 70 tuổi, nói ra thì trong nhà cũng nên có thêm ai đỡ đần chứ, thật chỉ có mỗi cô nhóc này sao?
Wagner chưa bao giờ có ý nghĩ muốn cùng bạn giường của mình “tìm hiểu qua lại” nhau, nhưng duy chỉ với cô nhóc này, đột nhiên anh nảy ra mong muốn được hiểu cô hơn. Ôi, tất tần tật lần đầu tiên của anh, sao mà toàn là của cô nhóc này không!
Wagner càng suy tư thì càng cảm thấy không thể tin nổi.
Chóp mũi Chân Chân bị anh hôn nhồn nhột, cựa quậy một chút, cô đáp: “Ông nội nói với em, lúc còn trẻ bà nội thấy ông nghèo quá nên bỏ đi cùng người đàn ông khác. Lúc bà nội rời đi thì bố mới có 3 tuổi, ông nội cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vừa làm bố kiêm làm mẹ nuôi con. Vất vả nuôi nấng rồi cũng đến lúc bố lấy vợ sinh con, tuy nhiên 15 năm trước lúc em mới chỉ có 1 tuổi rưỡi, bố và mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông! Từ khi em có trí nhớ nay, em và ông nội chỉ mỗi hai người cùng sống với nhau.”
Wagner dán bạc môi mình trên trán cô, đương lúc cô nói chuyện lại nhẹ nhàng hạ xuống hôn. Haizzz, lời nói dối sứt sẹo như vậy chắc cũng chỉ lừa được có mỗi cô nhóc ngây ngô này thôi.
“Thực ra thì… em đã sớm biết ông nội nói dối em. Từ trước tới nay ông chưa hề kết hôn gì cả, cũng không có con cái gì.” Chân Chân nhu thuận để cho anh hôn mình, giọng nói từ giữa hai kẽ răng trắng đều nhè nhẹ lọt ra ngoài. “Em cũng đã sớm biết, em thực không phải cháu gái ruột của ông.”