Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh được viết bởi tác giả Tả Ninh, truyện xoay quanh một cô gái kỳ lạ, rất khác người. Cô lạ ở chỗ chỉ vì muốn tranh khỏi người đàn ông luôn  …
Xem Thêm

Beard thấy vậy vội vàng chạy đến trước cánh cửa, thử đẩy đẩy cánh cửa nói, “Tiêu rồi, hình như cửa đã bị khóa rồi, sao lại như vậy chứ?”

Sao lại như vậy? Đây còn không phải là chuyện tốt do người của mình làm ra sao? Cùng cô đi lòng vòng lẩn quẩn quanh tòa cao ốc này đã hơn nửa ngày không chính là vì thời điểm này sao?

“Bên ngoài có ai không? Làm ơn mở cửa ra giúp với? Nè, có ai ở bên ngoài nghe thấy không? Làm ơn mở cửa giúp với?” Beard vừa vỗ lên cánh cửa, vừa cất tiếng cao giọng gọi.

Tiếng quát tháo của anh tất nhiên sẽ không được bất kỳ ai ở bên ngoài đáp lại, chẳng qua anh chỉ là làm bộ ở trước mặt Trình Thi Thi mà thôi, thật ra thì trong lòng anh cũng sớm đã cười tới nở hoa.

Cho dù vô cớ bị nhốt vào trong một căn phòng kín mít cùng với một người đàn ông, thế nhưng vẻ mặt Trình Thi Thi vẫn tự nhiên như thường ngày.

Cô còn đang nhìn quanh quẩn đánh giá căn phòng tạp vật lộn xộn, diện tích căn phòng trái phải chừng 200 mét vuông, hàng hóa xếp chồng chất thật sự cũng không nhiều lắm, có ít nhất hai phần ba chỗ còn đang bỏ trống.

Vào lúc cô đang quan sát căn phòng tạp vật, bỗng nhiên có một bàn tay bất ngờ từ phía sau vươn tới vòng qua ôm trọn vòng eo của cô.

Cô quay đầu lại lạnh lùng nhìn vẻ mặt Beard ở sau lưng tựa như ánh mặt trời phủ sáng khắp nơi, “Vương tử Điện hạ, xin hỏi ngài đang làm gì?”

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với một người đàn ông ở khoảng cách gần như thế, cô còn rõ ràng ngửi thấy được trên người anh tỏa ra mùi xạ hương thoang thoảng.

Beard phả một làn hơi nóng vào bên tai cô, bàn tay to lớn giữ chặt vòng eo cô, sau đó từ từ di chuyển hẳn lên phía trên bao trọn lấy khối tròn trĩnh ở bên phải của cô được ngăn cách bởi hai lớp vải rất mỏng của chiếc áo sơ mi và áσ ɭóŧ, “Tuy ngực không được lớn lắm, nhưng cũng đủ vừa khít lòng bàn tay anh đấy.” Nụ cười trên mặt bỗng trở nên sâu xa khó lường, “Cái đầu tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng cũng xem như là phù hợp với anh, cùng bổ sung cho nhau thì lại càng hay.”

Bởi vì ở công ty thực sự không tìm được một cơ hội nào để được ở riêng với cô, anh chỉ đành phải giở ra một chút thủ đoạn nho nhỏ, cố gắng tự tạo ra cơ hội này, hơn nữa còn phải biết cách nắm bắt thời cơ thật tốt, để khỏi phải có nhầm lẫn gì dẫn đến sau này có hối hận cũng không kịp.

Trình Thi Thi vẫn không thay hề thay đổi sắc mặt mấp máy bờ môi, “Vương tử Điện hạ, xin ngài tự trọng.”

Người đàn ông này rõ ràng hiện đang sàm sỡ cô, vậy mà lời nói của cô vẫn có thể duy trì sự lạnh nhạt hờ hững một đời không đổi, sự hứng thú mà Beard dành cho cô lại không khỏi gia tăng thêm một phần. Hơi dùng sức một chút, lấn áp cô đến sát cạnh chiếc bàn làm việc cũ kỹ, “Tự trọng sao? Thật xin lỗi tiếng Trung của anh cũng không được tốt lắm, chỉ biết cái gì là tự tin, tự phụ, tự mình cố gắng, tự ái, chứ không biết cái tự trọng gì gì đó.”

Đồ lưu manh! Đây là đánh giá đầu tiên Trình Thi Thi dành cho vị Vương tử Điện hạ này.

Bàn tay to lớn từ từ men theo vạt áo luồn vào trong áo sơ mi của Trình Thi Thi, lần tìm cởi ra chiếc nút áσ ɭóŧ của cô.

Dù rằng Trình Thi Thi phải đối mặt với tình huống như thế, tuy nhiên phản ứng vẫn tỉnh táo một cách khác thường, cô nhìn tới người đàn ông ở đối diện đang giở trò với mình, “Vương tử Điện hạ, ngài muốn cường bạo tôi sao?”

Giọng nói của cô vô cùng bình ổn, không hề có sự hoang mang lo sợ cần giúp đỡ của bất kỳ một cô gái bình thường nào nên có vào lúc này, “Thật lòng mà nói, tôi khuyên ngài nên lập tức dừng tay, căn cứ theo luật hình của dân quốc Trung Hoa ngài làm thế này có thể sẽ bị kết án tù có thời hạn, tôi nghĩ hẳn là ngài cũng sẽ không hy vọng tương lai ngần ấy năm của mình trải qua cuộc sống làm bạn với nhà giam chứ? Huống chi, đường đường là Vương tử Điện hạ Dolly Ximiya lại không ngờ đi cường bạo nữ đồng nghiệp trong công ty, tôi thiết nghĩ có lẽ ngài cũng sẽ không mong muốn danh dự của mình vì chuyện này mà bị quét sạch chứ?”

Ánh mắt của Beard từ từ nhíu lại như một đường chỉ, “Thi Thi, thời gian qua cô chính là dùng cách này để hù chạy cái đám đàn ông có mưu đồ bất chính với cô sao?”

Trình Thi Thi hờ hững nói: “Trên cơ bản đúng là vậy.”

Beard nhướng mày hỏi, “Chẳng lẽ chưa từng có tên nào ngoại lệ không sợ chết ư?” Beard mím môi, có người chỉ cầu có thể được âu yếm vuốt ve mà bất kể cái giá phải trả cho hậu quả, hẳn là cũng còn có khối người ra đấy? Cô ta không biết cái cách này của mình thật ra là không hề có một chút an toàn nào sao?

Trình Thi Thi vẫn lạnh nhạt trả lời: “Thật đáng tiếc, trước mắt quả thực là vẫn chưa thấy có.”

Đám đàn ông theo đuổi cô chủ yếu là nhân viên của Đồ thị, những người có thể được việc làm tại Đồ thị, đầu óc của họ cũng không phải thuộc hạng ngu ngốc, chỉ vì muốn âu yếm hôn hít mà phải đánh đổi cả tương lai quý báu của mình, khoản này dù tính thế nào cũng không có lời, bọn họ cũng đâu phải dạng ngu ngốc não tàn đến độ ngay cả điểm này mà nghĩ cũng không ra. Cho nên chiêu đe dọa này lần nào cô cũng trúng đích, trước giờ đều chắc chắn thì sau này vẫn sẽ mười lần cũng chẳng sai.

“Vậy tôi không thể không thừa nhận cô thật đúng là may mắn.” Beard tràn trề cảm xúc nói, “Nhưng loại này may mắn cũng không nhất định sẽ mãi mãi theo ở bên cạnh cô đâu.” Bất ngờ nhào tới vén lên váy của cô, “Bởi vì hôm nay cô đã rất không may đυ.ng phải tôi, mà vừa hay tôi cũng chính là cái người ngoại lệ chưa từng có đó.” Dứt lời, nhanh chóng cởi ra từng chiếc cúc áo trên áo sơ mi của cô, giải thoát cho hai bầu vυ" tròn trịa săn chắc vươn thẳng ở trước ngực.

“Nhan sắc thật đúng là xinh đẹp tuyệt đỉnh.” Ngậm lấy một bên nụ hoa hồng hồng, lời nói có chút ẩn ý sâu xa: “Thi Thi, đối với đàn ông chẳng thèm ngó tới hay tự cho là mình đúng quá mức như thế, có đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt.” Hiện tại đây chẳng khác nào là một bài học cho cô rồi.

Vị Vương tử Điện hạ này chính là loại người trời không sợ, đất không tha, là loại đàn ông chỉ vì nổi hứng nhất thời mà không tiếc cái giả phải trả cho hậu quả của mình, trên mặt anh ta ẩn chứa ý cười, lại đem ngón tay như loài quỷ dữ thăm dò vào qυầи ɭóŧ của cô.

Trình Thi Thi hoàn toàn giống hệt như không còn sức sống, bị Beard đè ở dưới người nhưng vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Đang tận lực liếʍ cắn một bên nụ hoa phấn hồng của cô, Beard không khỏi thấy có chút kỳ quái liền ngẩng đầu lên nhìn tới khuôn mặt có thể nói là không hề có chút biểu tình kia, “Thưa cô, tôi chính là đang cường bạo cô đấy, sao cô lại chẳng hề có một chút phản ứng nào hết vậy? Theo lẽ thường, ít nhất cũng có nên giụa một hai cái hoặc la to lên buông tay ra…vân….vân…?”

Cô gái này thật đúng là không hề giống với người khác một chút nào cả, phản ứng cũng rất khác xa so với những người bình thường, dù thế nào cũng nên giãy giụa mấy cái hoặc là kêu khóc hai ba tiếng thì mới được tính như là trạng thái bình thường, ít nhất theo sự hiểu biết của Beard là như thế.

Trình Thi Thi vẫn chỉ là lạnh lùng nhìn anh, lời nhẹ như gió mở miệng nói: “Anh là đàn ông, còn tôi chỉ là một phụ nữ, nếu như tôi giãy giụa, vậy thì có thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh không?”

Beard suy nghĩ lại rồi trả lời, “E rằng không thể.”

Trình Thi Thi lại nói: “Nếu như tôi giãy giụa, anh sẽ thả tôi ra sao?”

Beard lại suy nghĩ lần nữa, “Hẳn là không.”

Trình Thi Thi lại tiếp tục nói: “Vậy nếu tôi la to lên buông tay ra thì sao? Phải chăng anh sẽ thật sự thả tôi ra như tôi yêu cầu sao?”

Beard kiên định lắc lắc đầu, “Chắc chắc là không thể nào.”

Trình Thi Thi rũ xuống rèm mắt, “Nếu đã như vậy, tôi có giãy giụa hay la to thì có tác dụng gì? Chi bằng khỏi phải làm gì cả để tránh cho lãng phí hơi sức vô ích.”

Thêm Bình Luận