***
Anh ôm cô đến bên giường, lại bắt đầu đợt tấn công lần thứ hai, anh nhớ trong tiếng Trung có một câu, giống như là “tiểu biệt thắng tân hôn” , phải nói là miêu tả thật chính xác tình cảnh của anh và Thi Thi lúc này.
Nhiều ngày như vậy không chạm vào cô, anh sao có khả năng chỉ muốn cô một lần là có thể thỏa mãn? Cả cuối tuần, anh không để cho Trình Thi Thi đi ra ngoài một bước, không ngừng ở trên người cô thỏa mãn lửa tình. Đói bụng anh sẽ bảo Johnson ra ngoài mua đồ ăn cho bọn họ.
Cho đến hết cuối tuần, hai người mới cùng nhau trở lại công ty, xa cách Đồ thị một tuần lễ, hôm nay một lần nữa Beard Vương tử điện hạ lại xuất hiện, nhất thời lọt vào tầm mắt của các nhân viên.
Beard cùng Trình Thi Thi vừa mới xuất hiện ở đại sảnh công ty, đã gặp ngay Triệu Tích Dương.
Triệu Tích Dương nhìn Beard, quan tâm hỏi: “Điện hạ, anh đã trở lại, chuyện trong nhà đã được giải quyết chứ?”
“Cám ơn anh đã quan tâm, toàn bộ đã được giải quyết.” Beard mỉm cười trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, hôm nay công ty lại có một nhân viên mới, nghe nói có quen biết anh.”
“Quen biết tôi?” Beard sửng sốt, không đoán được đối phương là thần thánh phương nào.
Người anh quen biết cũng không ít, Dolly Ximiya có rất nhiều, Thụy Điển cũng không có thiếu, anh căn bản không tưởng tượng ra đối phương là ai.
“Đúng vậy, chính miệng cô ấy nói với tôi như vậy.”
“Cô ấy là ai?” Sự tò mò của Beard trỗi dậy.
“Cô ấy. . . . . .” Triệu Tích Dương mới nói một chữ, đột nhiên một thân người mảnh mai nhào vào lòng Beard, “Beard, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh!”
“Agnes?” Sau khi nghe được giọng của đối phương, Beard giống như người bị điểm huyệt, lập tức sững người ra.
“Beard, lâu rồi không gặp, anh có nhớ em không?” Giọng nói của Agnes giống như hoàng oanh xuất cốc, vừa ngon vừa ngọt, khiến đàn ông nghe được xương cũng mềm đi, chỉ tiếc là cô không phải món ăn mà Vương tử điện hạ của chúng ta thích.
“Agnes, em, em buông anh ra đã.” Đột nhiên bị một cô gái ôm chầm như vậy, Beard cảm thấy không tốt lắm, nếu là trước kia có người chủ động ôm ấp anh, anh cũng sẽ không nói gì, bình thường cũng chỉ là cười trừ.
Chỉ là hiện giờ bên cạnh anh còn có Trình Thi Thi, anh lại không muốn cô sẽ hiểu lầm anh, cho rằng anh và cô gái trước mặt có quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Thật ra anh luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa 25 năm qua vẫn luôn giữ thân như ngọc, anh tuyệt đối chung tình với Thi Thi, nếu chỉ vì điều này mà anh bị hiểu lầm thì vô cùng oan uổng.
Ngượng ngùng nhìn sang Thi Thi ở bên cạnh, lại phát hiện trên mặt cô vẫn là vẻ mặt vô tình như trước, giống như căn bản không nhìn thấy có người phụ nữ khác ôm anh.
Như vậy là sao? Là anh lo lắng quá mức ư? Chẳng lẽ anh bị người phụ nữ khác ôm, cô sẽ không ghen? Sẽ không mất hứng? Hay là cô hào phóng hơn người bình thường, một chút cũng không quan tâm anh?
Beard không thấy bất kỳ phản ứng nào từ Trình Thi Thi, trong lòng thoáng chốc cảm thấy vô cùng trống rỗng, trừng mắt nhìn Agnes đang co rúc trong lòng anh, tức giận hỏi. “Khi không tự nhiên em chạy tới Đài Loan làm gì?”
Agnes cười ngọt ngào nói: “Đương nhiên là tới tìm anh, lâu không gặp em rất nhớ anh, cho nên xin nghỉ học tới Đài Loan tìm anh, cùng anh thực tập, như vậy không phải chúng ta sẽ giống như lúc ở Thụy Điển, ngày ngày ở cạnh nhau sao?”
Trời ạ! Beard chợt cảm thấy tương lai của mình một màu hắc ám, anh đã làm gì sai sao? Vì sao ông trời muốn trừng phạt anh? Lại còn để công chúa Thụy Điển theo đuôi anh từ Thụy Điển chạy tới Đài Loan, những ngày an nhàn của anh vừa mới bắt đầu được mới mấy hôm, chẳng lẽ đã gần kết thúc rồi sao?
Anh nhìn Agnes đang cực kỳ vui vẻ, “Agnes, em đừng có ở chỗ này làm loạn được không? Mau trở về Thụy Điển cho anh, ngay cả một câu tiếng Trung cũng không biết, sao có thể sống được ở Đài Loan?”
Thật không biết Tổng giám đốc Đồ nghĩ thế nào, cô gái này nửa chữ tiếng Trung cũng không biết, lại mới chỉ học năm thứ hai đại học, sao có thể trúng truyển, đầu óc anh ta có vấn đề sao?
“Ai bảo một chữ tiếng Trung em cũng không biết, em đã nói rất nhiều câu rồi, hơn nữa bây giờ vẫn đang cố gắng học tập đó.”
Agnes kiêu ngạo hất hàm, Beard cũng không thèm để ý, nghĩ là trong lòng cô đang cực kỳ bất mãn.
“Vậy sao? Vậy thì nói anh nghe một hai câu xem sao.” Không phải anh coi thường cô, mà cô thế nào anh đều biết rõ.
Mặc dù cô gái nhỏ này thông minh, nhưng lại không có thiên phú về ngoại ngữ, không giống anh em trong nhà anh, bất kỳ ai cũng đều thông thạo ít nhất 4 ngoại ngữ. Còn cô ngoại trừ tiếng Thụy Điển thì cũng chỉ nói được tiếng Anh, mà tiếng Anh cũng chỉ là lắp bắp, tạm được.
Lúc ở Thụy Điển, cả hai người bọn họ đều dùng tiếng Thụy Điển để nói chuyện, ngay cả lúc này, khi hai người nói với nhau, từ đầu tới cuối, chẳng câu nào của Agnes là không phải tiếng Thụy Điển.
“Nói thì nói.” Agnes không phục hắng giọng, sau đó dùng giọng tiếng Trung không chuẩn lắm, chậm rãi nói: “Xin chào, cám ơn, hẹn gặp lại.”
Cho dù lúc trước khi Beard rời Thụy Điển một câu tiếng Trung cô cũng không nói, nhưng dù sao đã sang đây được nhiều ngày, ít nhiều cô cũng học xong vài câu.
“Còn nữa không?” Mặc dù cũng không chuẩn lắm, nhưng tối thiểu cũng có thể coi như người nghe hiểu được.
Không tệ! So với anh dự tính thì còn tốt hơn nhiều.
“Thật xin lỗi, không sao.”
“Còn gì nữa?”
“Không, không cần khách khí.” Agnes cố gắng nói hết những câu tiếng Trung mà cô biết, còn vắt óc nghĩ những câu cô vừa mới học để không bị Beard coi thường.
“Tiếp?”
“Anh, mẹ kiếp!”
“Cái gì?” Thế nào lại học cả mấy câu thô tục mắng người rồi, “Câu này ai dạy em?”
Có lầm hay không? Kẻ nào dám dạy cho công chúa của một nước mắng chửi người ta một cách thô tục như thế, kẻ nào liều lĩnh không sợ chết như vậy?
“Không ai dạy em cả, là sau khi em tới Đài Loan, nghe người ta nói câu này. Bọn họ nói với em rằng nếu tâm tình khó chịu thì có thể nói câu này, chẳng lẽ không phải sao?”
Beard coi như hết chỗ nói với vị công chúa này, lắc đầu một cái rồi tránh khỏi cái ôm của cô, kéo tay Trình Thi Thi, dùng tiếng Trung nói, “Thi Thi, đi thôi, anh đưa em tới phòng làm việc.” Rõ ràng là không muốn để ý tới vị công chúa điện hạ này.
Agnes trông thấy hai người tay trong tay, trời sinh phụ nữ có giác quan thứ sau chợt khiến cô nảy sinh trong lòng một tia nguy hiểm.
Cô đi tới trước mặt Trình Thi Thi, dùng tiếng anh hỏi, “Cô là ai?”
Beard dùng tiếng anh thở dài: “Có vấn đề gì thì đi hỏi Johnson, anh ấy sẽ trả lời em.” Nói xong liền nắm tay đưa Trình Thi Thi đi.
Johnson Terry ở phía sau thong thả bước đến bên cạnh Agnes, “Công chúa, cô khỏe không?” Miễn cưỡng nở một nụ cười với Agnes.
Anh sao lại xui xẻo vậy chứ, vô duyên vô cớ bị bắt làm bia đỡ đạn, còn chưa kịp từ chối, chỉ có thể chấp nhận ra tay.
Agnes ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, cong miệng lên, nổi nóng nói, “Khỏe cái gì mà khỏe? Hiện giờ tôi đang cảm thấy vô cùng không khỏe.”
Beard dắt tay người phụ nữ khác trước mặt cô, cô mà khỏe được mới là lạ.
***
Beard quả thật không sai, vị công chúa theo đuôi này chỉ cần xuất hiện là những ngày an nhàn của anh như anh dự đoán, hoàn toàn đi đứt.
Lúc ăn trưa, vốn là thuộc về anh và Trình Thi thi, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái kẹp giữa bọn họ.
Beard cùng Trình Thi Thi ngồi cạnh nhau trong phòng ăn của nhân viên, Agnes ngồi đối diện Beard, vừa ăn vừa quan sát đôi nam nữ trước mặt.
Beard coi Agnes như không khí, làm như không thấy, gắp một miếng sườn kho tàu vào trong bát của Trình Thi Thi, “Thi Thi, ăn sườn đi.”
Trình Thi Thi không phản ứng, ngược lại Agnes thấy vậy vội vàng nũng nịu nói, “Beard, em cũng muốn.”