Trình Thi Thi đi tới bên giường, nhìn Beard nằm trên giường, sắc mặt anh tái nhợt khiến trong lòng cô không hiểu sao đau nhói.
Nhưng, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Sao không uống thuốc? Chỉ có uống thuốc bệnh mới có thể tốt hơn, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Beard nói: “Anh… Là anh muốn em tới, anh mới uống.” Giọng điệu có phần nũng nịu.
Trình Thi Thi với tay về phía Johnson, “Đưa thuốc cho tôi.”
Johnson lập tức cầm viên thuốc bên giường đưa cho Trình Thi Thi.
Trình Thi Thi đưa viên thuốc tới khóe miệng Beard, “Uống đi.”
Beard lắc đầu một cái, gương mặt không chút huyết sắc kiên trì nói, “ Không, trừ khi em đồng ý gả cho anh, nếu không… Anh sẽ không uống thuốc, cũng không muốn bác sĩ khám bệnh.” Cho dù Điện hạ của chúng ta bị bệnh nhưng vẫn theo thói quen làm nũng.
Trình Thi Thi nhíu mày, một giây sau đặt viên thuốc về vị trí cũ, xoay người tới bên cạnh Johnson, “ Xem ra điều Vương tử Điện hạ cần là nghỉ ngơi chứ không phải bị quấy rầy, đã vậy tôi nghĩ tôi nên cáo từ thì tốt hơn.” Vừa dứt lời, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Có uống thuốc hay không là chuyện của anh, anh lấy chuyện sức khỏe của mình ra đùa giỡn thì cô cũng không cần thiết phải đùa giỡn cùng anh.
“Thi Thi, Thi Thi!” Thấy Trình Thi Thi vừa nói đi là đi liền, Beard cũng chẳng quan tâm mới mình bị” ngã bệnh” , lập tức bò dậy khỏi giường lao ra cửa phòng đuổi theo cô.
Trên hành lang, anh cuối cùng cũng tóm được cánh tay cô, có chút buồn bã nói: “Không muốn thì thôi, sao phải đi chứ?”
Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn Beard trước mặt, “ Sao Điện hạ lại chạy ra ngoài đây? Không phải vừa rồi trong phòng còn bị bệnh đến thoi thóp sao? Sao đã nhanh có sức xuống giường rồi?”
“Ồh . . . . .” Beard bị cô hỏi như vậy, nhất thời cứng họng, gương mặt bởi vì xấu hổ mà ửng hồng.
Anh thừa nhận, thật ra căn bản anh không bị bệnh gì, chỉ tự trách thân thể quá tốt, làm thế nào cũng không làm sao, tối hôm qua vừa ăn thức ăn quá hạn vừa tắm nước lạnh, đến hơn nửa đêm vẫn không có bất kỳ dấu hiệu bị bệnh nào.
Bất đắc dĩ, anh chỉ giả bộ bệnh để đạt mục đích, vọng tưởng có thể khiến cô lọt vào kế hoạch của anh, nhưng sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi, quả thật khiến anh đau thấu tim.
Trình Thi Thi nhìn Beard, ánh mắt ngày càng lạnh, vậy mà cô còn lo lắng cho bệnh tình của anh cả một buổi chiều, trong khi thực ra anh ta chỉ giả vờ bệnh. Cô đã đoán mà, anh ta cao to như vậy sao có thể dễ dàng bị bệnh? Thì ra tất cả đều là giả, tất cả chỉ là kế hoạch của anh ta.
“Vương tử Điện hạ, anh nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhất định phải nhớ uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể khỏi nhanh.”
“Em ở lại ăn cơm tối với anh được không? Anh bảo Johnson chuẩn bị cho chúng ta, em muốn ăn gì, anh sẽ…”
“Không cần, Điện hạ đang bệnh, tôi không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.” Trình Thi Thi thoát khỏi bàn tay của Beard đang kéo tay cô rồi rời đi.
Lần này, Beard không kéo cô nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng cô gọi với theo “ Thi Thi, ngày mai khỏi bệnh anh sẽ tới công ty.” Căn bản anh không có bệnh gì, tất nhiên khi nào khỏi bệnh tới công ty cũng là do anh quyết định.
“Hôm nay em không đồng ý gả cho anh cũng không sao, một ngày nào đó anh sẽ làm cho em phải gật đầu đồng ý lấy cho anh.”
Cho đến khi bóng lưng Trình Thi Thi biến mất trong tầm mắt, anh mới trở lại phòng ngủ của mình.
Johnson đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn lấy cậu chủ của mình, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm: “Điện hạ, bây giờ làm sao? Bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu là gì?”
Rõ ràng cô Trình Thi Thi không muốn gả cho cậu chủ, cố tình giáng cho cậu chủ một đòn mạnh mẽ. Một khi biết rõ cô đã cố chấp muốn chết, mười trâu cũng kéo không lại, ngay cả ánh nhìn trong mắt cũng là miễn cưỡng lo lắng.
“Còn biện pháp nào khác, nếu không còn thì có thể làm thế nào?” Khổ nhục kế thất bại, chỉ có thể tìm mưu kế khác.
“Cậu có muốn liên lạc với Quốc Vương nhờ họ giúp một tay không?” Johnson đề nghị.
“Không cần, bà xã của tôi tôi sẽ tự mình theo đuổi, không cần người của họ.” Đùa gì thế? Nhờ người khác giúp một tay? Anh đâu có kém đến nỗi như vậy? Huống chi đây cũng không phải là tác phong của anh!
Đề nghị bị phủ quyết, Johnson không thể làm gì khác hơn đành im lặng, kinh ngạc nhìn Vương tử điện hạ bắt đầu sờ mó cằm, tính toán biện pháp khác.
Hôm đó Beard nói với Trình Thi Thi rằng ngày mai khỏi bệnh anh sẽ đến công ty, nhưng trên thực tế ngày hôm sau anh không đến, mà đến ngày thứ ba, thứ tư anh cũng không tới công ty.
Beard đột nhiên giống như bốc hơi trong thế giới của Trình Thi Thi, nếu như không phải Đường Tĩnh Di và các đồng nghiệp khác cứ năm lần bảy lượt nhắc tới anh trước mặt cô, chắc cô cũng sẽ hoài nghi rằng đây chỉ là một giấc mộng, một khoảng thời gian từng có anh trong mộng mà thôi.
Như vậy không phải rất tốt sao? Cuối cùng cuộc sống cũng được khôi phục trở lại. Nhưng không hiểu sao cô lại chẳng thể nào quên được, ngược lại trong lòng còn có cảm giác mất mát.
Chẳng lẽ đây cũng là trò đùa mới của Vương tử Điện hạ? Cố tình đi không thèm chào để thử phản ứng của cô? Hay là thật sự anh đã gặp chuyện ngoài ý muốn?
Mà trong khoảng thời gian anh không có ở công ty, cô nhớ anh không chỉ một lần, bóng dáng của anh thỉnh thoảng lại lọt vào suy nghĩ của cô, mỗi lần cô đi ngang qua nơi bọn họ từng trò chuyện đều khiến cô ngẩn người một lúc.
Cô như vậy là sao? Chẳng lẽ cô thật sự nảy sinh tình cảm đối với vị Vương Tử Điện Hạ kia mà ngay đến chính bản thân cô cũng không biết?
Lắc lắc đầu, cô ra lệnh cho mình không được nghĩ đến anh, dồn tất cả sự tập trung chú ý vào công việc, cho dù làm xong việc rồi thì cũng sẽ giành thời gian vào đọc sách, việc mà trước đây cô vẫn luôn hứng thú. Nhưng lúc này cô lại giật mình phát hiện ra, cho dù có làm việc nhiều hơn thì cô vẫn bị phân tâm, quyển sách trên tay dường như không còn hấp dẫn cô như ngày thường nữa.
“Thi Thi, cô đang ngẩn ngơ sao, kỳ lạ nha!” Đột nhiên Đường Tĩnh Di đi tới bên cạnh Trình Thi Thi, nghiêng đầu nhìn cô, “ Là đang nghĩ tới Vương Tử điện hạ Beard sao?”
“Không phải.” Trả lời vội vã, hình như có chút giấu đầu hở đuôi.
“Điện hạ cũng thật là, người gì mà bỗng nhiên biến mất, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô báo một tiếng.” Chỉ gọi một cuộc tới phòng nhân sự, nói trong nhà có việc gấp xin nghỉ vài ngày, thật sự có chuyện gì gấp thế sao? Gấp đến nỗi ngay cả nói cho Trình Thi Thi một câu cũng không có?
“Đừng nhắc tới anh ta nữa.” Vừa nhắc tới tên của người đó, trong lòng cô không khỏi thắt lại.
“Ngay cả cái tên Johnson Terry cũng không thấy bóng dáng đâu.” Vẻ mặt Đường Tĩnh Di chợt buồn bã, sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt càng u uất không vui.
Beard biến mất được bốn ngày, Trình Thi Thi như thường lệ đọc sách ở thư viện đến bảy giờ tối mới rời đi, trên đường trở về kí túc xá, cô ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh mỳ cho bữa tối của mình.
Mấy ngày trước cô đã nói chuyện với Đường Tĩnh Di là sẽ dọn về kí túc xá của mình, kết thúc công cuộc tránh né, cũng không cần thiết ở lại nhà người khác nữa, trở lại cuộc sống tự thân tự lập của mình.
Cô vừa đi vừa ăn miếng bánh mỳ trên tay, đến cửa kí túc thì miếng bánh mỳ cuối cùng cũng được nuốt xuống bụng, cắm chìa khóa vào ổ khóa, bỗng dưng cô phát hiện ra cửa không hề được khóa.
Là buổi sáng lúc cô đi làm quên khóa cửa sao? Cô không nên sơ xuất như thế mới đúng, vặn tay cầm mở cửa phòng.
Trong gian phòng, ngay lập tức cô nhìn thấy khuôn mặt phương tây nhìn cô cười híp cả mắt.
“Thi Thi, sao em làm gì mà về nhà muộn vậy?”
Trình Thi Thi thấy sự kích động trong đáy mắt anh phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc chất vấn : “Sao anh có thể tới đây?”